Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 4

Gần đây tôi phát hiện ra một điều thú vị.

Trên người của chó luôn có một mùi hương đặc biệt.

Mùi như cơn mưa đầu hạ.

Tươi mát, sảng khoái.

Hít hơi phê.

Thế nên mỗi sáng tắm nắng, tôi sẽ cho phép chó ngồi gần tôi một chút, ví dụ như ngồi lên rễ cây của tôi.

Ánh mặt trời ấm áp dịu nhẹ, cành lá xum xuê trĩu nặng, ngọn cây xanh mướt đâm chồi nảy lộc, thân cây cuồn cuộn dưỡng chất, rễ cây bén sâu vào lòng đất.

Tôi đứng đó, hưởng thụ khí trời trong xanh đầy hương vị mùa hè.

Còn có chó ở bên.

Yup, chính là hoàn mỹ như vậy!!

Sau đó, tôi buồn ngủ rồi.

Đi ngủ đây.

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, chó cứ canh giữ bên cạnh tôi như thế.

Có lẽ là rất lâu rất lâu, cũng có lẽ là không quá lâu.

Chó muốn đánh thức tôi dậy.

Nó chạy vòng quanh tôi kêu gâu gâu, tru lên những tiếng kêu thảm thiết.

Nó cứ như thế rất lâu rất lâu rất lâu.

Nhưng tôi không dậy.

Chắc chó rất buồn.

Nhưng mà kệ nó, tôi buồn ngủ quá, không thể xoa đầu nó được nữa.

Cũng không thể ôm chó được nữa.

Sau đó, trước mắt tối kịt, thế giới như ngưng đọng lại, tôi lâm vào hôn mê rồi.

Trước khi ngủ, tôi nghe chó gọi tên tôi.

“Lục Thụ.”

Chó hét lên rất thống thiết, như thể không còn gặp được tôi nữa rồi vậy.

Nhưng tôi rất thích nghe, cảm ơn chó.

Cuối cùng cũng có ai đó biết tên tôi.

Không uổng công tôi mỗi ngày đều dạy nó.

Thế nhưng tại sao chó lại biết nói tiếng nhân loại vậy nhỉ?!

.........................................

Gần đây tôi phát hiện ra một điều thú vị.

Trên người của chó luôn có một mùi hương đặc biệt.

Mùi như cơn mưa đầu hạ.

Tươi mát, sảng khoái.

Hít hơi phê.

Thế nên mỗi sáng tắm nắng, tôi sẽ cho phép chó ngồi gần tôi một chút, ví dụ như ngồi lên rễ cây của tôi.

Ánh mặt trời ấm áp dịu nhẹ, cành lá xum xuê trĩu nặng, ngọn cây xanh mướt đâm chồi nảy lộc, thân cây cuồn cuộn dưỡng chất, rễ cây bén sâu vào lòng đất.

Tôi đứng đó, hưởng thụ khí trời trong xanh đầy hương vị mùa hè.

Còn có chó ở bên.

Yup, chính là hoàn mỹ như vậy!!

Sau đó, tôi buồn ngủ rồi.

Đi ngủ đây.

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, chó cứ canh giữ bên cạnh tôi như thế.

Có lẽ là rất lâu rất lâu, cũng có lẽ là không quá lâu.

Chó muốn đánh thức tôi dậy.

Nó chạy vòng quanh tôi kêu gâu gâu, tru lên những tiếng kêu thảm thiết.

Nó cứ như thế rất lâu rất lâu rất lâu.

Nhưng tôi không dậy.

Chắc chó rất buồn.

Nhưng mà kệ nó, tôi buồn ngủ quá, không thể xoa đầu nó được nữa.

Cũng không thể ôm chó được nữa.

Sau đó, trước mắt tối kịt, thế giới như ngưng đọng lại, tôi lâm vào hôn mê rồi.

Trước khi ngủ, tôi nghe chó gọi tên tôi.

“Lục Thụ.”

Chó hét lên rất thống thiết, như thể không còn gặp được tôi nữa rồi vậy.

Nhưng tôi rất thích nghe, cảm ơn chó.

Cuối cùng cũng có ai đó biết tên tôi.

Không uổng công tôi mỗi ngày đều dạy nó.

Thế nhưng tại sao chó lại biết nói tiếng nhân loại vậy nhỉ?!