Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 8.4: Hiệu sách

Giang La để gối tựa sang vị trí bên cạnh rồi kéo ống quần của Kỳ Thịnh: “Ngồi đi mà, không sao đâu, chẳng ai cười hết, cậu nhìn xem mọi người đều ngồi ở đây đọc sách kìa.”

Kỳ Thịnh nhìn xung quanh, đúng thật, quân ăn chực ngày một đông đảo, toàn là học sinh cấp một, cấp hai ngồi lung tung trong hiệu sách để đọc truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình.

“Nể tình cậu chu đáo với bố như vậy, thôi thì tớ miễn cưỡng ngồi đây với cậu một lát.” Kỳ Thịnh cứng miệng ngồi xuống, tiện thể còn cướp luôn gối tựa sau lưng Giang La để lót dưới mông.

Giang La thấy một mình cậu ấy chiếm tận hai cái gối tựa, tuy trong lòng rất bực nhưng ngẫm lại thôi thì cứ kệ đi.

Vị đại thiếu gia này vẫn luôn xấu tính như thế.

Cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi.

“Cậu không giả vờ ngầu thì sẽ chết hả? Kỳ Thịnh.”

“Tớ đẹp trai quá rồi, duy trì hình tượng cũng không phải một việc dễ dàng.”

“Cậu đẹp trai như thế thì không nên ngồi chung với loại người như tớ đâu.”

“Bố không chê con gái xấu, chó không chê nhà chủ nghèo.”

“...”

Giang La đấm cậu ấy một cái rõ đau, Kỳ Thịnh lập tức kéo cặp sách của cô ra để chắn đòn.

Đúng lúc này có một tờ quảng cáo rơi ra từ trong cặp sách, Kỳ Thịnh nhặt lên xem: “[Trại huấn luyện giảm cân]?”

“Ừ.” Giang La đỏ mặt giật lại tờ rơi quảng cáo, cuống quýt nhét vào trong cặp: “Giang Mãnh Nam lấy cho tớ đấy, nói là khi nào tớ tốt nghiệp được nghỉ hè sẽ cho tớ tham gia trại huấn luyện này xem thế nào, có khi lại có tác dụng.”

“Bố cậu chê cậu béo à?”

“Đâu có.” Giang La thản nhiên giở sách: “Nhưng bố tớ bảo mẹ tớ là ngôi sao Hồng Kông, tình đầu quốc dân, tớ mà gầy đi chắc chắn sẽ là siêu cấp đại mỹ nữ.”

Còn chưa kịp dứt lời thì đầu ngón tay có phần thô ráp của chàng trai đã giữ chặt cằm cô, khẽ nâng lên, cô lập tức rơi vào đôi đồng tử màu cafe tuyệt đẹp của cậu ấy.

Trái tim, như bị cái gì đó nhéo một cái.

Cô vô thức nín thở.

Kỳ Thịnh ngắm nghía bên trái bên phải gương mặt tròn trịa của cô, đôi môi mỏng hé mở: “Tạm thời vẫn chưa nhìn ra tiềm năng của tình đầu quốc dân.”

Giang La khẽ hừ một tiếng, hất tay cậu ấy ra: “Nếu những gì bố tớ nói là thật, đợi khi nào tớ góp đủ tiền sẽ đi đăng ký tham gia trại huấn luyện này, đến lúc gầy đi, chắc chắn sẽ khiến các cậu kinh ngạc.”

“Tại sao lại muốn giảm cân?”

“Đợi khi nào gầy đi, tớ muốn có người yêu.” Cô long trọng tuyên bố.

Trong mắt Kỳ Thịnh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cậu... muốn có người yêu á?”

Tin mới trước nay chưa từng nghe.