Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 8.5: Hiệu sách

“Vẻ mặt đó của cậu là sao thế? Chẳng lẽ tớ không được nghĩ đến những chuyện này à? Hay là vì tớ béo nên không nên nghĩ đến những chuyện này?”

Kỳ Thịnh nhíu mày, khuỷu tay tì lên đầu gối, tướng ngồi rất tùy ý: “Cậu muốn có người yêu thì phải thay đổi tính cách một chút, nếu không sẽ dễ dính phải mấy thằng cặn bã.”

Giang La thấy Kỳ Thịnh nói như vậy bèn sáp lại gần, nghiêm túc nhờ cậu ấy chỉ bảo: “Rửa tai lắng nghe.”

“Đừng có chuyện gì cũng nghe lời người ta, không được tự ti, không được tùy tiện để người ta nắm bắt sai bảo, phải có ý kiến riêng của mình.”

Nói đến đây, Kỳ Thịnh chợt nhận ra mình thật sự rất có tiềm năng để trở thành ông bố già hay lo lắng linh tinh.

Nếu Giang La có người yêu thật, cậu ấy cũng khá lo đấy.

“Thích làm gì hay không thích làm gì cũng phải nói ra, không được nhân nhượng nhún nhường người ta mãi.”

“Kỳ Thịnh, cậu nói ra câu này, tự bản thân cậu không thấy đỏ mặt à? Bao năm nay rốt cuộc là ai mặt dày sai bảo tớ hả!”

Chàng trai giở sách, thản nhiên nói: “Thôi bỏ đi mà làm người, cậu đừng yêu đương với ai nữa thì hơn, khả năng bị trap quá lớn.”

“Không phải việc của cậu, được chưa hả?”

“Sao lại không phải việc của tớ? Tớ là phụ huynh của cậu đấy.”

“Cậu nhét Giang Mãnh Nam vào chỗ nào rồi hả?”

Trong lúc nói chuyện, Kỳ Thịnh nghiêng đầu, tầm mắt lơ đãng liếc qua người cô.

Tuy cô bé có một thân hình mập mạp nhưng có thể nhìn ra xương của cô rất nhỏ, thịt trên người cũng rất mềm, tuy gương mặt tròn xoe nhưng đường nét ngũ quan rất hài hòa, đặc biệt là đôi mắt, trong veo tuyệt đẹp.

Đầu ngón tay của Kỳ Thịnh giữ lấy mép sách, mỉm cười thích thú: “Cậu muốn biết cảm giác yêu đương à?”

“Đúng vậy.”

“Hay là thử với tớ đi? Không cần đợi đến lúc cậu gầy, bây giờ như thế này cũng được.”

“...”

Nhìn nụ cười xấu xa lướt qua khóe miệng của chàng trai, hai má Giang La chợt ửng đỏ, cuống quýt tránh xa Kỳ Thịnh.

“Cậu đừng mơ! Tớ... tớ cũng đâu có thích cậu!”

Kỳ Thịnh nhún vai, về sau cũng không nói gì nữa.

Biết cậu ấy chỉ đang nói đùa, nhưng mặt hồ bình lặng trong lòng Giang La vẫn bị cơn gió nhẹ thổi lên từng gợn sóng.

Cô lẳng lặng ngồi bên cạnh, còn chưa kịp tiêu hóa hết khoảnh khắc kích động vừa rồi thì đột nhiên Kỳ Thịnh đưa tay túm lấy cổ cô bé, kéo cô ghé sát vào người mình.

Giang La không ngồi vững, suýt nữa đã ngã vào lòng Kỳ Thịnh, đang định nổi giận mắng cho tên này một trận thì bỗng cảm nhận được Kỳ Thịnh kề sát vào tai cô, cười lạnh và nói...

“Không thích tớ thật à?”