Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 8.3: Hiệu sách

Ai bảo nhan sắc của cái tên Kỳ Thịnh này ăn gian quá làm gì!

Cô đỏ mặt đẩy cậu ấy ra: “Làm gì vậy!”

Kỳ Thịnh lấy cuốn [Trại Súc Vật] đập nhẹ vào đầu cô: “Vừa nãy nhìn thấy tớ cũng không đến chào hỏi một tiếng, đồ bất lịch sự, có biết tôn trọng người lớn không vậy?”

Vừa mở miệng ra đã thấy thèm đòn, Giang La bĩu môi: “Tớ muốn đọc sách, cậu đừng quậy tớ.”

“Cậu đọc ở đâu?”

“Ở đây.”

Kỳ Thịnh nhìn ngó xung quanh, trong này kê từng hàng giá sách san sát nhau, đến một cái ghế cũng không có: “Không có chỗ ngồi thì đọc kiểu gì?”

“Cần chỗ ngồi à?” Giang La lấy một tờ báo cũ trong cặp sách, lót trên sàn nhà lát đá hoa: “Cứ ngồi xuống là đọc được rồi mà.”

“...”

Đương nhiên không đời nào mà Kỳ Thịnh lại ngồi dưới đất đọc sách cùng cô như hai đứa học sinh tiểu học, cậu ấy nhìn lướt qua cửa sổ sát đất: “Bên kia đường có quán cafe, mua sách xong rồi sang kia đọc.”

“Thôi khỏi! Chi phí quá cao, không tiết kiệm gì hết.”

“Daddy bao cậu.”

“Bao cũng không cần, ngồi ở đây đọc sách không mất tiền, trong lòng tớ sẽ rất vui, bởi vì tớ lãi. Nếu phải tốn tiền thì hết vui rồi, vì không có lời lãi gì mà.”

“...”

Học thuyết gì mà xằng bậy lệch lạc thế này!

“Nếu ai cũng khôn lỏi như cậu thì hiệu sách sập tiệm hết rồi.”

Giang La mặt dày cười tươi rói: “Chẳng phải vẫn còn đại lão lắm tiền nhiều của như Daddy đó sao? Không cần lo hiệu sách sẽ sập tiệm đâu.”

Kỳ Thịnh không kìm được lòng, đưa tay xoa đầu Giang La làm tóc cô rối tung lên, đùa mãi cho đến khi cô bé ra sức tránh đi.

Lúc trước Kỳ Thịnh tự xưng là Daddy, khi đó cô bé này còn cãi lại vài câu, nhưng mấy năm gần đây da mặt ngày một dày hơn nên là cô cũng đã có thể thoải mái chấp nhận cách gọi này.

Mọi người đều biết đây chỉ là lời nói đùa, không ai coi nó là thật.

Người có gì đó sai sai là Kỳ Thịnh, không ngờ tên này lại nảy sinh chút tình cảm bố con với cô thật, phải nói là Kỳ Thịnh bảo vệ cô rất kỹ, không nghe lọt tai nửa câu người khác xúc phạm cô.

Trong lúc nói chuyện, Giang La lấy một tờ báo khác lót trên sàn nhà: “Cậu có ngồi không?”

“Không ngồi, dơ cả mặt.”

“Không ngồi thì thôi.”

Giang La thoải mái ngồi dưới sàn nhà, thậm chí còn lấy đâu ra một cái gối tựa lưng hoạt hình mềm mại, đúng là quân ăn chực được trang bị đầy đủ.

Kỳ Thịnh đứng cạnh cô, cúi đầu đọc sách, nhưng vừa đứng khoảng nửa tiếng đồng hồ đã thấy rất khó chịu, thỉnh thoảng lại co chân, vận động cổ gáy.