Khuôn mặt mà cô ta nhung nhớ suốt mấy chục năm, người đàn ông cô ta mãi chờ đợi có thể mang cô ta đi báo thù, mang cô ta bước ra khỏi vũng bùn ——
Cố Hâm Thần.
“Hâm Thần?” Giọng Lý Hương Hương run rẩy.
Ông già kia sửng sốt, sau đó híp mắt nhìn cô ta: “Bà quen biết tôi?”
Ông ta đánh giá bà lão ở trước mặt mình, bà lão này trông vô cùng già nua, ăn mặc cũng quê mùa, mái tóc thì bạc phơ, mặt mũi đầy nếp nhăn, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ bà ta đúng là có vài phần quen mắt thật……
Cố Hâm Thần không nhớ mình đã gặp bà ta ở đâu.
“Là em, em là Hương Hương, Lý Hương Hương!” Giọng cô ta vẫn run rẩy như cũ.
“Thế mà lại là cô?!” Cố Hâm Thần không có chút kinh hỉ nào, mà ngược lại lập tức trừng mắt nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy sự thù hận.
Lý Hương Hương sửng sốt.
“Vậy mà cô lại còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi à?! Lúc trước nếu không phải vì cô thì sao tôi lại ra nông nỗi như thế này?!” Giọng Cố Hâm Thần thé lên, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Cái, cái gì?” Lý Hương Hương hơi lắp bắp.
Lúc này đây cô ta mới ngắm nghía người đàn ông trước mặt mình kỹ lưỡng hơn, gã thoạt nhìn cũng khoảng sáu bảy chục tuổi, nhưng Lý Hương Hương biết rõ thật ra gã cũng chỉ hơn cô ta một tuổi mà thôi.
Ngoại hình bảnh bao luôn tràn trề sức sống năm đó nay đã mất bóng từ lâu, vẻ thong dong và cao ngạo lúc trước cũng chẳng còn, ngược lại vì phải lăn lộn ở dưới đáy xã hội nhiều năm nên trông gã suy sút và tăm tối trông thấy, áo quần là hàng vỉa hè, lại còn hơi hói đầu.
—— cuộc sống của gã cũng chẳng tốt lành gì mấy.
Quả nhiên, Cố Hâm Thần liền nói ——
“Nếu không phải tại cô cứ luôn thổi gió bảo tôi gây hấn với Lý Bạch Chỉ thì sao tôi lại bị người trong nhà đưa ra nước ngoài? Làm sao mà lại sống một cuộc sống thê thảm ở nước ngoài như vậy? Vất vả lắm mới trở về nước, thế mà nhà cửa lại không còn, thân phận thiếu gia trước kia cũng chẳng có, mất hết tất cả, đều là tại cô! Tôi còn chưa tìm cô tính sổ, thế mà cô còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi ư?!”
Trên người gã nồng nặc mùi rượu, cả người đều tỏa ra hơi thở không tốt.
—— một lão già nghiện ngập chân chính.
“Thế mà trước giờ anh vẫn oán trách tôi à?! Nếu không phải vì anh cứ luôn miệng nói rằng xử lý Lý Bạch Chỉ chỉ là việc cỏn con, thì tôi cũng chẳng hơi đâu lại tin lấy tin để anh như vậy, kết quả lại khiến mọi chuyện tồi tệ như ngày hôm nay! Tôi bị đuổi học cũng vì đến đó đón anh đấy!” Lý Hương Hương cũng nổi giận, cô ta trợn mắt, nhìn chằm chằm vào gã ta.
Mấy năm nay, cuộc sống của cô ta khốn đốn đủ điều, nhưng đáy lòng cô ta vẫn ôm ấp một niềm hy vọng —— chờ đợi Hâm Thần của cô ta sẽ quay về cứu vớt cô ta.
Cuối cùng bây giờ niềm hy vọng ấy cũng vỡ tan tành, thậm chí dáng vẻ của Cố Hâm Thần bây giờ còn phá vỡ những ký ức đẹp đẽ nhất sâu trong đáy lòng của cô ta, vẻ mặt Lý Hương Hương đầy tuyệt vọng, nỗi đau đớn và căm hận dâng lên trong lòng.
Nhưng hơn hết vẫn là cảm xúc…… hối hận.
Tại sao cô ta lại phải đối nghịch với Bạch Chỉ? Tại sao cô ta lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?
Mặc dù năm đó cô ta bị lấn át bởi ánh hào quang của Lý Bạch Chỉ, nhưng cô ta vẫn là sinh viên đậu vào trường đại học ở thủ đô thứ hai của thôn cơ mà!
“Đó là tại cô muốn tới đón tôi! Nếu lúc đó không có cô thì cuộc sống của tôi sẽ tốt biết bao nhiêu! Tôi lại còn là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, cho dù nhà họ Cố có sụp đổ thì tôi vẫn sẽ có một cuộc sống khấm khá!” Cố Hâm Thần hận vô cùng, gã rít gào.
Gã căm hận Lý Bạch Chỉ, nhưng địa vị của cô lại quá cao, vì vậy sự căm hận của gã chẳng có nghĩa lý gì, cũng chỉ có thể thầm hận Lý Hương Hương.
Những sinh viên của trường đại học Bắc Kinh năm đó nổi tiếng cỡ nào chứ, dưới sự dẫn dắt của Lý Bạch Chỉ, những sinh viên ấy không ngừng phấn đấu. Kết quả bây giờ người nào người nấy đều thành công trên lĩnh vực của riêng mình, được người đời tôn kính.
Rồi nhìn lại gã xem?