Trần Quế Phương trừng mắt nhìn TV, rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng.
Trước khi chết, mụ ta cứ lầm bầm————
“Báo ứng…… Đều là báo ứng……”
“Đều là báo ứng!”
Ba anh em không ai để ý đến mụ, cả ba đều trông già hơn bạn cùng lứa rất nhiều, họ nhìn Bạch Chỉ qua màn hình TV, rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
-----------
Lý Hương Hương đang rửa chén sau bếp, lúc TV truyền phát tin tức, cô ta đánh rơi cái chén, phát ra một tiếng giòn vang.
Sau đó, hiển nhiên cô ta phải nghe những lời mắng chửi của ông chủ.
Nhưng cô ta lại chẳng rảnh bận tâm đến chuyện đó nữa, cô ta nhìn vào TV với vẻ mờ mịt, khuôn mặt già nua của cô ta đối lập hoàn toàn với một Bạch Chỉ thoạt nhìn vẫn còn trẻ trung cùng với khí chất bất phàm trong màn hình TV kia.
Nghe thấy mấy lời khen ngợi không ngớt xung quanh mình, thậm chí còn có không ít khách hàng ở bên ngoài ồ lên, dõi theo màn hình TV rồi vỗ tay không ngừng, tiếng vỗ tay như tiếng sấm.
Thế mà cô ta……lại sống tốt đến như vậy sao?
Lý Hương Hương năm 51 tuổi già nua như một bà lão sáu bảy chục tuổi, ông chủ sở dĩ chịu cho cô ta đến làm công cũng là vì xuất phát từ lòng thương người, thấy cô ta làm vỡ chén bát, đôi mắt dại ra nên hoảng sợ không thôi.
Hiển nhiên, Lý Hương Hương lại đánh mất công việc này.
Cô ta xoay người van xin chủ quán, nhưng ông chủ lại không muốn cho cô ta thêm cơ hội nào nữa, mặc dù còn vài ngày nữa mới hết tháng nhưng ông chủ cũng thanh toán hết một tháng lương cho cô ta, sau đó bảo cô ta rời đi.
Lúc bóng dáng quạnh hiu của Lý Hương Hương lênh đênh bên ngoài, còn nghe thấy sau lưng có người đang nói chuyện với mấy đứa trẻ——
“Con có thấy không, đó chính là viện sĩ Lý Bạch Chỉ, bà ấy là một nhà khoa học cực kỳ, cực kỳ xuất sắc của đất nước chúng ta, cục cưng sau này phải học tập theo bà ấy nhé.”
“Vâng! Con cũng muốn làm nhà khoa học!”
“Cục cưng giỏi quá!”
Còn có người bàn luận ——
“Nhìn mà rưng rưng nước mắt, họ giỏi thật đó.”
“Đúng vậy, bọn họ đều công thần của đất nước ta.”
“Hóa ra bà ấy tên là Bạch Chỉ, vòng tay phòng hộ ở trên người tớ là phát minh của bà ấy sao, sùng bái bà ấy quá.”
“Ô ô ô, thực sự bà ấy đã tạo ra rất nhiều thành quả đấy, trách sao lúc trước khi tớ nghe viện sĩ Trương diễn thuyết, ông ấy nói rằng người ông ấy sùng bái nhất chính là cô Lý Bạch Chỉ, rõ ràng ông ấy còn lớn tuổi hơn cả viện sĩ Lý Bạch Chỉ cơ nhưng lại gọi bà ấy là cô.”
“Bà ấy có khí chất thật, năm mươi tuổi rồi mà vẫn đẹp như vậy, hình như bà ấy vẫn chưa kết hôn, bà dành cả cuộc đời mình để cống hiến cho tổ quốc và khoa học kỹ thuật.”
“Muốn rớt nước mắt, bà ấy vô cùng xứng đáng được mọi người khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn cảm ơn bà, bà ấy chính là thần tượng của tớ đó!!”
……
Lý Hương Hương nghe đến đây thì thân thể hơi lảo đảo, lúc cô ta lảo đảo lại đúng lúc đυ.ng vào một ông già khác.
“Bà làm cái gì vậy?! Không có mắt à!”Hiển nhiên tính cách ông lão kia cũng chẳng vừa, người đầy mùi rượu mở miệng mắng mỏ.
“Rất xin lỗi……” Cô ta cất lên chất giọng khàn khàn.
“Xin lỗi một cái là xong rồi à?!” Người nọ không thuận theo cũng không buông tha, giọng nói thé lên vô cùng chói tai.
Lý Hương Hương ngẩng đầu nhìn về phía người đó, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nao nao.