Trần Quế Phương vẫn còn sót lại một hơi thở cuối cùng, ba anh em vẫn chưa cưới được vợ, ai cũng không muốn chăm nom người mẹ đã đào rỗng của cải để viện trợ cho Lý Hương Hương.
Mặc dù thế mụ ta vẫn kiên cường với chút hơi thở ít ỏi, không biết tại sao lại không chịu tắt thở.
Người trong thôn đều chướng mắt nhà mụ, không ai thèm để ý đến bọn họ, năm đó nhà này ỷ mình có bốn thanh niên lao động nên sống tốt nhất trong thôn, còn giờ lại sống khốn đốn nhất, khốn đốn đến độ người khác chẳng buồn để ý đến nhà họ.
Hôm Bạch Chỉ trở về, cả thôn náo động không thôi, nhưng cô chỉ an táng Lý Xuyên Dân cạnh mộ ba mẹ rồi rời đi ngay.
Suốt một khoảng thời gian sau đó trong thôn đều bàn tán xôn xao ——
“Tuy mấy năm nay không có tin tức gì về Bạch Chỉ, nhưng chắc chắn con bé sẽ là người lợi hại nhất!”
“Mấy đứa còn trẻ nên không biết, năm đó Bạch Chỉ chính là thần tượng của toàn bộ sinh viên của trường đại học Bắc Kinh,cực kỳ cực kỳ lợi hại!”
“Bà cứ xem mấy người đi cùng với con bé đó hôm nay đi, chắc chắn mấy năm nay cuộc sống của nó tốt lắm”
“Đúng vậy, Bạch Chỉ lúc nào cũng lợi hại như vậy mà.”
“Hai chiếc máy lảy bắp và máy nghiền lúa giúp thôn ta khá giả lúc trước là do chính tay cô đó làm đấy.”
“Trước kia nhà Bạch Chỉ là phú hộ trong thôn, ba mẹ cũng có chút chữ nghĩa, dòng dõi cũng không bình thường……”
……......
Trần Quế Phương có thể nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở bên ngoài, mụ vẫn cứ trừng mắt, dáng vẻ già nua không sao tả xiết, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một khoảng thời gian sau đó.
Bạch Chỉ lại một lần nữa oanh tạc toàn bộ thôn Lý gia.
Lần này không phải bởi vì cô quay về thôn, mà là vì một buổi lễ trao giải.
Bạch Chỉ và một số các nhà khoa học đã nỗ lực rất nhiều về lĩnh vực công nghiệp quân sự, vì vậy đã giúp cho nền quân sự của nước Hoa lớn mạnh vang danh thế giới như ngày hôm nay, hiện giờ cho dù là con rồng đầu đàn Hoa Kỳ ngày trước cũng không thể sánh bằng.
Vì thế, một số nhân tài vốn luôn được bảo vệ nghiêm ngặt cũng dần xuất hiện trước mắt công chúng.
Trước đây Bạch Chỉ đã từng phát minh ra một loại sản phẩm công nghệ dùng cho mục đích phòng hộ, gần như có thể ngăn ngừa hết tất cả các vụ ám sát, nếu ở nước ngoài không thể phá được cái này, những nhà khoa học như bọn họ sẽ an toàn.
Mà bọn họ có phá được không?
Đương nhiên là không thể!
Đây chính là phát minh do chính tay Bạch Chỉ tạo ra, được đặt theo tên của cô!
Không chỉ dùng cho mục đích ngăn ngừa các vụ ám sát, mà còn giúp bảo vệ người dân khi tham gia giao thông và một số mục đích khác, là sản phẩm mà mỗi một công dân nước Hoa đều phải được trang bị, giá cả cũng không cao.
Còn về phần các nước bạn ư……
Ha ha, bên nào chịu trả giá cao thì mua về thành phẩm, còn bên nào không trả được thì thôi vậy.
Trong buổi lễ này, lãnh đạo cấp cao đã tự tay trao giải thưởng cho Bạch Chỉ, khi trao giải ở đại sảnh, lãnh đạo mỉm cười với Bạch Chỉ, hai người thuần thục bắt tay nhau, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
—— hiển nhiên, lãnh đạo cấp cao đã gặp mặt Bạch Chỉ rất nhiều lần.
Niềm vinh dự của cô chính thức xuất hiện trước mặt mọi người.
Mặc dù chỉ là những lời nói nhẹ bẫng thôi nhưng hàng tá danh hiệu, các giải thưởng lớn hay những thành quả trong từng hạng mục cũng đủ khiến cả nước, thậm chí là mọi người trên toàn thế giới phải khϊếp sợ.