Môi Bạch Nguyễn vừa ấm vừa mềm giống như nước mùa xuân được mặt trời sưởi ấm, mùi vị này đã dẫn ra tính sói mà Lang Tĩnh Phong đã chôn sâu dưới đáy lòng, ban đầu y chỉ nghĩ hôn nhẹ một cái, nhưng khi vừa dính vào môi Bạch Nguyễn y liền không khống chế được, giống một con sói đói vừa nuốt Bạch Nguyễn vào bụng, tàn phá đôi môi của Bạch Nguyễn, không thể tự kiềm chế được.
“Thầy Bạch” Lang Tĩnh Phong mập mờ nỉ non: “Em thích thầy, làm sao bây giờ, dạy em…..”
—- Bị sói cắn! miệng bị cắn!
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Bạch Nguyễn, lông tóc cả người cậu đều dựng đứng lên, nước mắt đong đầy hai mắt, tiếng máu chảy đánh sâu vào trong màng nhĩ được khuếch đại vô tận, làm lu mờ những lời thì thầm của Lang Tĩnh Phong. Bạch Nguyễn ra sức giãy dụa, ý đồ dùng võ công độc môn của tộc thỏ “đá chân” trong giới tự nhiên với Lang Tĩnh Phong, chân sau khá khỏe mạnh là vũ khí duy nhất của thỏ, năm đó Bạch Nguyễn may mắn chạy trốn khỏi miệng sói là khi đang giãy dụa trùng hợp dùng chân sáu đá trúng con mắt phải của con sói kia.
Nhưng mà, dưới sự kiềm chế của một con sói, sự phản kháng của con thỏ nhỏ giống như là đang gãi ngứa, Lang Tĩnh Phong không chỉ càng hôn hăng say, còn đẩy mạnh Bạch Nguyễn vào giữa góc tường và cánh cửa, dùng chân để ở giữa hai chân Bạch Nguyễn, làm cho cậu không thể đá đạp lung tung, ôn nhu nói: “Thầy Bạch ngoan….”
Môi trường tối tăm và chật trội trong phòng để đồ làm tăng thêm sự cấm kỵ và bí ẩn cho nụ hôn này, Lang Tĩnh Phong bị cảm giác vô đạo đức kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, đang muốn làm chuyện quá đáng hơn với Bạch Nguyễn, trong lòng ngực đột nhiên trống không!
Lang Tĩnh Phong không kịp thu thế, đầu va vào trên tường, trên trán đau âm ỉ cùng với quần áo rơi xuống trên giày.
“Thầy Bạch?” Lang Tĩnh Phong ngạc nhiên, theo bản năng cúi đầu.
Trên mặt đất bên cạnh chân y chỉ có một cái quần và một cái áo sơ mi trắng, hai lỗ tai giống như lá liễu dựng lên khỏi cổ áo sơ mi, một viên bột màu trắng giống như bánh gạo được bao phủ bởi một lá bùa màu vàng. Quả cầu nhỏ run rẩy động đậy, nhưng không có động tác lớn nào, hình như còn trông cậy vào lá bùa kia có thể giấu mình đi, giống như một con mồi nhỏ co ro dưới tán lá chờ kẻ săn mồi rời đi.
Hơi thở của Bạch Nguyễn trong khoảnh khắc tràn đầy trong căn phòng nhỏ, hương vị lông tơ bồng bềnh được ánh nắng mặt trời chiếu lên ấm áp, giống như chóp mũi chạm vào một cái bụng nhỏ màu trắng mềm mại như mây thì ngửi được hương vị này.
“Thầy….” Thị giác và thính giác của Lang Tĩnh Phong không kịp phòng bị bất ngờ bị tập kích bởi sự đáng yêu gấp đôi, con ngươi khẽ run, một đám kim trong con ngươi cực kỳ tỏa sáng.
Phòng để đồ linh tinh này quá nhỏ, Bạch Nguyễn không thể trốn được, sợ hãi cuộn thân thể mình thành một quả bóng, hầu như sắp ép thỏ ra nước, nhưng này còn chưa đủ, Bạch Nguyễn hận không thể ép mình nhỏ như cái móng tay, nhỏ tới mức ngay cả mắt sói sắc bén cũng không thấy được cậu.
Không thể trách cậu sợ hãi, vừa rồi răng sói của Lang Tĩnh Phong cắn vào bờ môi và lưỡi của cậu, móng vuốt sói còn giữ chặt lấy cậu, yêu khí dựa vào tiếp xúc cơ thể gần gũi đã nhân cơ hội tràn vào khiến cả cơ thể Bạch Nguyễn vang lên tiếng cảnh báo. Cho dù Bạch Nguyễn cố gắng duy trì lí trí như thế nào, bị bản năng khống chế đại não không thể nào nghe khuyên bảo, cảm xúc giống như bị điên mà từ bốn phía truyền lại “bị sói con cắn a a a a bị sói con gϊếŧ chết a a a”.
Không biết im lặng giằng co bao lâu.
Có lẽ là trong một phút đồng hồ, cũng có thể chỉ vài giây, tóm lại Lang Tĩnh Phong đã tìm về được năng lực ngôn ngữ, đầu tiên là lắc đầu, rồi nhổ ra mấy cái lông thỏ, trong hàm răng lập tức phun ra một câu: “…. Thầy là thỏ yêu?”
Bạch Nguyễn ngoại trừ phát run vẫn không nhúc nhích.
“Thầy sợ em?” Trong lòng Lang Tĩnh Phong bỗng dưng xẹt qua một điềm xấu.
Y còn chưa kịp tìm hiểu nguồn gốc cụ thể của điềm xấu, bản năng cảm thấy rằng chuỗi logic của toàn bộ sự việc đã bị phá vỡ bởi sự thật Bạch Nguyễn sợ sói, y cúi người vươn tay về phía Bạch Nguyễn, có vẻ phải tự tay chạm vào Bạch Nguyễn mới tin đây là sự thật.
“Kỉ!” Thấy sói con muốn chạm vào mình, Bạch Nguyễn hét lên, giống như một quả bóng đàn hồi nhảy điên cuồng sang phía bên kia của phòng để đồ, thu mình ở góc xa nhất đối với Lang Tĩnh Phong.
“Thầy Bạch em….” Lang Tĩnh Phong luống cuống bước về phía Bạch Nguyễn.
“Kỉ kỉ!” Bạch Nguyễn đã bị dọa điên nhảy vào trong một thùng không có nước, ý đồ muốn gia tăng giá trị phòng ngự cho mình.
“Được được được, em không đi qua.” Thấy Bạch Nguyễn bị dọa thành như vậy, Lang Tĩnh Phong vội vàng an ủi, giơ hai tay đầu hàng.
Bạch Nguyễn ở trong thùng không có nước khàn giọng gầm thét: “Kỉ! kỉ—-!”
Lang Tĩnh Phong nghe không hiểu tiếng thỏ nói, nhưng có thể đoán được là muốn đuổi y đi, cắn răng nói: “Được, em đi ra ngoài trước.”
Nói xong, Lang Tĩnh Phong đi ra phòng để đồ.
Trong thời gian tự học sớm, toàn bộ khu nhà dạy học rất yên tĩnh, trên hành lang trống trải không có một người nào cả, Lang Tĩnh Phong nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa lại, dựa vào bên tường khoanh tay đứng, đầu óc loạn thành nồi cháo, biết rằng phải có điều gì đó ngoài mong đợi nhưng không thể nghĩ ra, chính xác là không chỉ không nghĩ ra, ngược lại còn càng mơ hồ.
—- một con thỏ vì sao phải làm trái với thiên tính để tiếp cận một con sói chứ?
Ngoài thích ra thì còn nguyên nhân gì đó sao?
Nhưng vì sao lại không cho hôn?
Lang Tĩnh Phong sốt ruột tới mức nghiến răng, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Bạch Nguyễn lại không đành lòng đi vào hỏi, rối rắm không thôi, hận không thể cắn một cái lên hệ thống lò sưởi bên cạnh.
Cùng lúc đó, Bạch Nguyễn ở trong thùng không có nước rất có cảm giác an toàn, yên lặng ổn định cảm xúc.
Sợ hãi giống như thủy triều lên xuống, ký ức bị Lang Tĩnh Phong hôn dần dần lộ ra giống như đá ngầm ở bãi cạn, sau khi lấy lại tinh thần, đó thì ra là hôn, không phải cắn miệng.
Cảm xúc môi lưỡi mềm mại mê hoặc lòng người, cánh tay cứng như thép quấn ở bên hông, dòng khí nóng hầm hập đảo qua hai gò má, thanh âm vừa thấp vừa cao trêu chọc bên tai…. Tim Bạch Nguyễn thật vất vả mới dịu đi một chút lúc này lại đập thình thịch lên, vừa cảm thấy xấu hổ và tức giận khi bị học sinh cưỡng hôn, vừa cảm thấy sợ hãi một lần nữa.
Nghĩ tới nụ hôn đầu tiên bị mất trong hoàn cảnh không rõ ràng như vậy, nhưng lại mất ở trong miệng thiên địch, tâm trạng Bạch Nguyễn phức tạp khó nói nên lời.
“Kỉ….” Bạch Nguyễn đứng dậy, đem mặt vùi vào hai chân trước, cụp cả lỗ tai, nghỉ thầm chỉ muốn bỏ lại mọi thứ trong một thời gian.
Lúc này cửa phòng để đồ bị gõ vang, thanh âm của Lang Tĩnh Phong truyền vào, trong sự lo lăng lộ ra sự bất an hiếm thấy: “Thầy Bạch, có thể đi ra không?”
Bạch Nguyễn nghe thấy tiếng Lang Tĩnh Phong liền tức giận không có chỗ phát tiết, ánh mắt nghiêm khắc, liền phi thân ra khỏi thùng, nhảy mấy cái ra cửa, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, trầm giọng nổi giận nói: “Kỉ! Kỉ kỉ kỉ! Kỉ!”
Ỷ vào Lang Tĩnh Phong nghe không hiểu, còn nói lời thô tục.
“Thao” Lang Tĩnh Phong phát điên “em nghe không hiểu”.
Bạch Nguyễn ở trong phòng để đồ biến trở về hình người, quệt mông tức giận nhặt quần áo ở dưới đất lên, sau đó dán lại bùa phong khiếu.
“Thầy Bạch,” Lang Tĩnh Phong dán tai vào trên cửa nghe động tĩnh bên trong, chưa từ bỏ ý định còn nói với cửa: “Em thích thầy, thấy là con thỏ em cũng thích.”
Bạch Nguyễn đấm một cái lên ván cửa: “Câm miệng! Em…. Càn quấy!”
“Không im,” Lang Tĩnh Phong là người dũng cảm: “Em thật sự thích thầy, không hồ đồ, tại sao thầy lại theo em? Không phải cũng giống như em sao?”
“Ai nói với em là tôi cũng giống như em? Nói lung tung cái gì vậy?” Bạch Nguyễn luống cuống tay chân mặc quần áo, dùng áo sơ mi lau miệng, rồi đẩy cửa ra.
Lang Tĩnh Phong lùi lại phía sau và né tránh, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyễn, thừa nhận nói: “Thầy có biết em là cái gì không?”
“Vô nghĩa!” Bạch Nguyễn chịu khổ bị thiên địch cưỡng hôn, lại trước mặt học sinh bị dọa biến về nguyên hình, tôn nghiêm của thầy giáo đã bị đánh vỡ tan tành, trong bụng toàn là lửa không có chỗ phát tiết, ánh mắt trừng nơi khác tức giận nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em đã biết!”
“Thầy tức giận cái gì, giận em hôn thầy sao?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
“Câm miệng.” Bạch Nguyễn đảo mắt, vừa lo lắng liếc nhìn xung quanh vừa xoay người đi ra khỏi dãy phòng học, hung tợn nói: “Đổi nơi khác nói chuyện”.
Dù sao cậu cũng không dám vào lại phòng chứa đồ nữa.
Lang Tĩnh Phong đi theo sau Bạch Nguyễn, hai người đi ra từ cửa sau dãy phòng học, đi tới sân sau thể dục ít người lui tới, Bạch Nguyễn đang đi đang đi, bỗng nhiên đưa tay ra sau che mông.
Lang Tĩnh Phong buộc miệng: “Sợ em nhìn mông thầy sao?”
Bạch Nguyễn ấn mạnh đuôi trở về, tức giận rít gào: “Không phải! Đuôi của thầy bị em dọa lộ ra! Yêu khí của thầy vốn đã không đủ dùng!”
“….. À” Lang Tĩnh Phong phồng má tức giận, trong lòng vừa xấu hổ vừa đau lòng vì “cái đuôi tròn xoe của thầy giáo Bạch lộ ra”. Ngoài xấu hổ, sói con này còn không quên dùng mắt liếc nhìn Bạch Nguyễn, tưởng tượng trên mông Bạch Nguyễn lộ ra một cái đuôi, trên đầu có một đôi tai, nghĩ tới đây, thiếu chút nữa thì cứng.
Bạch Nguyễn không biết những suy nghĩ này của Lang Tĩnh Phong, tức giận nói: “Một người lớn như vậy mà cũng không biết thu lại yêu khí!”
“Thực xin lỗi”, Lang Tĩnh Phong theo bản năng dỗ dành: “Em sai rồi, sau này em sẽ học thu lại.”
Sân sau thể dục hằng năm không có người để ý, cỏ dại mọc thành bụi, cảnh tượng hoang vu tiêu điều, bức tường thấp bị dây leo bao trùm nhìn không ra hình dạng đã cẩn thận ngăn cách sân sau thể dục với con đường nhỏ bên ngoài. Ở nơi này lấy hai người làm trung tâm trong phạm vi mười thước không hề có bóng người, tuy rằng không bí mật như phòng chứa đồ, những là một chỗ có thể yên tâm nói chuyện.
“Không được lại hôn thầy”, Bạch Nguyễn cẩn thận tạo khoảng cách một thước với Lang Tĩnh Phong, che miệng đưa ra lời cảnh cáo: “Em còn dám hôn thầy nữa, thầy sẽ hạ điểm của em.”
Lang Tĩnh Phong khó hiểu: “Thầy không thích em hay là sợ mang tiếng xấu?”
“Ai thích em!?” Bạch Nguyễn tức giận tới mức không thể nhịn được muốn quay đầu đâm vào gốc cây để chứng minh sự trong sạch: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Lang Tĩnh Phong hơi hơi nheo mắt lại, vẻ mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt dần dần cứng lại như bị đông lạnh. Sau một lát im lặng, y kìm nén cơn giận thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Vậy thầy tìm cớ để tiếp cận em, còn muốn giúp em làʍ t̠ìиɦ nguyện là có ý gì? Buổi tối ngày hôm đó em nói em muốn làm thầy giáo thể dục trường cấp hai thầy vui vẻ như vậy là có ý gì? Thừa dịp em đi huấn luyện thầy tới phòng thay quần áo trộm đồ thể thao của em là có ý gì? Ngày hôm qua em cùng bạn bè ra ngoài chơi vì sao thầy lại ghen chứ?”
Hiểu lầm này còn cao hơn cả núi, còn sâu hơn cả biển, so với tình hữu nghị với cách mạng vô sản còn không thể phá vỡ!
Bạch Nguyễn bị chất vất liên tiếp liền đứng ngây ra, hai người một người gần như điên lên, còn một người giống như gặp quỷ, nói một câu là thảm án lật xe cũng không quá.
“Em…..” Bạch Nguyễn suy nghĩ lại những việc Lang Tĩnh Phong đã nói ra, lần lượt nhớ lại chúng, rồi máy móc nói: “Em thích….. nam sao?”
Cơ bắp của Lang Tĩnh Phong khẽ giật giật, hai cánh môi mỏng mấp máy, giọng điệu cứng ngắc không giống như đang nói mà giống như một cái máy đang đυ.c khoét trong không khí: “Đúng, thầy không thích sao?”
Bạch Nguyễn liếʍ liếʍ môi, giọng điệu khô khốc: “Thầy thích…. Thỏ cái.”
Trong nháy mắt Lang Tĩnh Phong hít sâu một hơi, sợ mình sẽ đi qua mang Bạch Nguyễn đi.
“Những việc em nói đều có nguyên nhân.” Sự xấu hổ đối với Lang Tĩnh Phong đã lấn át đi sự tức giận và xấu hổ trước đó, Bạch Nguyễn bỗng nhiên không đành lòng, giọng điệu cũng dịu đi.
Nếu sớm biết Lang Tĩnh Phong thích người cùng giới, hoặc là Bạch Nguyễn là một cô giáo, thì Bạch Nguyễn sẽ tránh nghi ngờ, tuyệt đối không để người khác hiểu lầm như vậy, nhưng khi đối mặt với học sinh có cùng giới tính với mình, Bạch Nguyễn sẽ không nghĩ tới chuyện phải dè chừng.
Bạch Nguyễn im lặng một lát để sắp xếp lại lời nói, rồi nói với Lang Tĩnh Phong mình từng được một vị đạo sĩ thu nhận và dạy cho cách tu luyện phép thuật nên có thể mở ra thiên nhãn nhìn thấy công đức, thấy công đức của Lang Tĩnh Phong sắp bị trời phạt, không đành lòng nhìn học sinh của mình bị trời giáng thiên lôi, cho nên tìm cách giúp Lang Tĩnh Phong kéo công đức lên.
“Sự việc chính là như vậy” Bạch Nguyễn mệt mỏi giải thích: “Cho chim ăn và chuyện đi viện phúc lợi đều là vì vậy, nghe em nói muốn làm thầy giáo thể dục trường cấp hai thầy vui vẻ, là bởi vì thầy hi vọng em có thể học tập thật tốt…. Thời gian trước Trầm Gia Hàm bị bệnh ung thư máu, thầy ứng yêu lực hai năm ra để cứu cô bé, trộm đồ thể thao của em là muốn dùng quần áo của em làm vật dẫn cho yêu khí, để đem phần công đức cứu người này cho em”. Bạch Nguyễn nói xong, bối rối nhìn đi chỗ khác: “Thầy không, không lấy quần áo của em làm chuyện khác”.
Lang Tĩnh Phong nghe xong thì mặt tái xanh vì xấu hổ, ước gì có thể tự cắn chết mình.
“Hôm nay thầy giận em cũng không phải vì ghen, em là học sinh…. Trong đầu em ngày ngày toàn nghĩ cái gì đâu?” Bạch Nguyễn đỡ trán, thở dài không dứt: “Trước thứ sáu thầy nhìn thấy công đức của em còn duy trì tương đối, kết quả hôm nay em lại….”
Ngay cả cọng rơm “ghen” cứu mạng cuối cùng cũng bị Bạch Nguyễn ngắt đứt, cho dù da mặt Lang Tĩnh Phong có dày cũng không thể chịu đựng được, màu đỏ xấu hổ bắt đầu hiện ra từ khi Bạch Nguyễn từ chối cậu thích y, bắt đầu từ lớp mô dưới da, xuyên qua lớp hạ bì, rồi đến tận lớp da ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Lang Tĩnh Phong phiếm hồng, cắn răng hỏi: “Em lại làm sao vậy?”
Vẻ mặt Bạch Nguyễn đau khổ nhìn công đức của sói con đen như than, gầm nhẹ nói: “Em đã đen trở lại!”
Lang Tĩnh Phong nghẹt thở.
Bạch Nguyễn phát điên: “Hai ngày nay rốt cuộc em đã làm những gì! Công đức của em đi đâu rồi!?”
Sau một sự yên lặng đến ngột ngạt, Lang Tĩnh Phong tức giận hỏi: “Chỉ bởi vì chút chuyện này?”
Bạch Nguyễn thở dài: “Chính là vì chút chuyện này, những cái khác đều không có gì hết”.
Lang Tĩnh Phong nhắm chặt hai mắt, khi mở ra, sự xấu hổ trên mặt đã rút đi không ít, hai gò má phiếm hồng cũng dần dần trở về màu sắc ban đầu của nó, vài phút trước ánh mắt do dự cũng dần dần sắc bén hơn, vẫn là khí thế kiêu ngạo trừng mắt nhìn ai là có thể cạo đi một lớp da của người đó.
Nếu đổi thành một nam sinh trung học con người bình thường, trước mặt bề trên mà tự mình đa tình như thế, đâu chỉ có mất mặt, cho dù không xấu hổ tới mức chuyển trường, ít nhất trong một khoảng thời gian dài sẽ không giáp mặt nói chuyện với Bạch Nguyễn.
Nhưng mà, Lang Tĩnh Phong cũng không phải là nam sinh trung học con người bình thường, bản chất của y là một con sói, loại cảm giác xấu hổ chỉ có ở con người này ở trên người y cũng chỉ tạo ra sự ảnh hưởng nhất định, sau khi vượt qua được đỉnh sóng xấu hổ xong, xấu hổ còn thừa đương nhiên không đủ để lay động được da mặt dày hơn tường của y.
Cực kỳ tự tin nghĩ tới có thể cắn chết con mồi, thế mà để nó chạy mất, trong thời điểm đó sói cũng không cảm thấy nhục nhã hoặc xấu hổ mà bỏ qua đuổi bắt, sói chỉ biết chạy ra tốc độ nhanh hơn, đưa ra chiến thuật càng kín đáo hơn, giơ ra nanh vuốt càng sắc nhọn hơn, tiến hành lần săn bắt thứ hai.
“Thầy không dám đối mặt với em, là vì sợ em”. Lang Tĩnh Phong suy tư một lát, nói ra lời xác nhận.
Thừa nhận mình sợ học sinh là một chuyện thật mất mặt, nhưng mà không thừa nhận cũng không còn cách nào, Bạch Nguyễn không được tự nhiên nhìn chằm chằm một ngọn cỏ bên chân Lang Tĩnh Phong, không tình nguyện mà nói: “….. Đúng”.
Lang Tĩnh Phong khẽ nở một nụ cười, lại hỏi: “Ngày thứ ba em chuyển trường tới đây, bổ sung bài tập toán ở văn phòng, thầy khóc không phải tức giận em không học, mà là bị em dọa sợ?”
Bạch Nguyễn hận không thể ném một quả pháo để cho nổ đi quá khứ đau thương này: “Đương nhiên, sao có thể thích khóc như vậy…. Còn nữa, buổi tối ngày Chu Hạo Thần gặp mấy con chó yêu kia, thật ra thầy cũng không sợ bọn họ, thầy đánh không lại bọn họ, nhưng bọn họ cũng không đánh được thầy”.
Lang Tĩnh Phong hiểu rõ: “Thầy là bị yêu khí của em làm sợ hãi nên mới ngồi xuống đất, đúng không?”
Bạch Nguyễn gật đầu: “Ừ”.
Mi mắt cậu hơi nâng lên, cẩn thận liếc mắt nhìn Lang Tĩnh Phong, cảm thấy bầu không khí quanh thân Lang Tĩnh Phong hình như đã thay đổi, hơn nữa vẻ mặt còn hiện lên cảm giác khiến người khác khó hiểu, giống như một con sói đang nhìn một con mồi.
Sao lại không đỏ mặt? Bạch Nguyễn mơ hồ cảm thấy không ổn, cố gắng khuyên nhủ: “Thầy căn bản không có ý tứ kia với em, em nghĩ lại xem việc đó sao có thể xảy ra được chứ, thầy chính là thầy chủ nhiệm của em. Sau này, em đừng nghĩ tới mấy chuyện linh tinh này nữa, chuyện hôm nay, thầy coi như…. Không có chuyện gì xảy ra, em, em cũng quên đi”.
“Chưa từng xảy ra sao?” Đuôi lông mày Lang Tĩnh Phong hơi nâng lên, từ từ nói: “Thầy Bạch, đó là nụ hôn đầu tiên của em, nói quên là quên sao?”
Nhắc tới nụ hôn đầu tiên này, khuôn mặt được yêu thích của Bạch Nguyễn cũng nhăn lại.
Ai không như vậy.
“Em coi như”, Bạch Nguyễn run run nói: “Em coi như mình ăn thịt thỏ kho đi, em ăn đầu thỏ, không, cũng giống như ăn vặt thôi, phải không?”
Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, bật cười ra tiếng.
Bạch Nguyễn khóc không ra nước mắt, tiếp tục nói: “Thầy coi như là bị sói cắn, vừa lúc bị cắn ở miệng…. Chúng ta cứ như vậy mà cho qua chuyện này đi.”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong sáng ngời nhìn Bạch Nguyễn, cười cười: “Không có khả năng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được”.
Bạch Nguyễn coi như không nghe thấy, mạnh mẽ ngăn cản đề tài này cách xa tám trượng nói: “Bây giờ nói chuyện chính đi, hiện giờ công đức của em đang ở mức rất nguy hiểm, trời phạt cũng không phải là chuyện đùa, em mau nghĩ kỹ lại ngày hôm trước và buổi tối hôm qua em đã làm chuyện gì”.
Thầy Bạch có thể từ từ theo đuổi, lúc này tu vi và mạng nhỏ quan trọng hơn, Lang Tĩnh Phong cau mày, đầu tiên là cúi đầu đánh giá bản thân, giống như muốn nhìn xem công đức trong truyền thuyết có hình dạng gì, nhưng đều không nhìn thấy gì cả.
“Em đừng nhìn”, Bạch Nguyễn đoán được Lang Tĩnh Phong đang suy nghĩ cái gì, nhắc nhở: “Em phải có thiên nhãn mới xem được, từ nhỏ thầy dùng phương pháp tu luyện của sư phụ dạy thầy, tu gần hai mươi năm mới luyện ra được”.
Lang Tĩnh Phong thu hồi ánh mắt, thuận miệng trêu ghẹo: “Yêu đều sợ bị trời phạt, nếu không sau này thầy kiêm chức xem công đức cho bọn họ, xem một lần lấy một 100 đồng tiền”.
Khuôn mặt Bạch Nguyễn xụ xuống, khoát tay: “Không được, công đức là thiên cơ, nói ra sẽ giảm thọ”.
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong khẽ run: “….. Vậy thầy nói cho em biết, lại không sợ bị tổn thọ sao?”
“Em là học sinh của thầy, không giống với mọi người, thầy phải có trách nhiệm với em”. Bạch Nguyễn hơi ưỡn ngực lên để thể hiện phong thái của một thỏ đực đứng đầu gia đình, cậu vẫn không dám nhìn mắt Lang Tĩnh Phong, chỉ nhìn chằm chằm vào cúc áo đồng phục của Lang Tĩnh Phong, ánh mắt sạch sẽ giống như được nước suối ở trong núi rửa qua, nhìn thế nào cũng không giống một thiếu niên rành thế sự: “Hơn nữa, thầy đã sống vài trăm năm, tổn thọ thì tổn thọ thôi, đến lúc đó nói không chừng thấy lại sống chán rồi…. Không nói chuyện này, em mau nghĩ lại hai ngày nay em đã làm những chuyện gì?”
Lang Tĩnh Phong nhìn vẻ mặt thiếu niên khí phách của Bạch Nguyễn, cảm giác trái tim nóng rực lại ngóc đầu trở lại.
Y lấy lại bình tĩnh, khởi động toàn bộ trí nhớ trong vòng bốn mươi tám giờ, loại bỏ một chút chuyện, lại thật sự không nhớ nổi trong hai ngày y đã làm chuyện gì có tổn hại công đức. Kỳ thật đừng nói hai ngày này, nói tới vài năm trước, những chuyện xấu Lang Tĩnh Phong làm cũng chỉ có trốn học và đánh nhau mà thôi, đánh nhau không phải là chuyện tốt, dù là lưu manh trong trường hay là xã hội đen.
Một chút việc như vậy mà cũng bị trời phạt sao? Vậy lòng dạ ông trời cũng thật là hẹp hòi. Lang Tĩnh Phong càng nghĩ càng cảm thấy không phù hợp.
Thấy Lang Tĩnh Phong không có đầu mối, Bạch Nguyễn nhắc nhở: “Không nhất thiết là chuyện em tự mình làm, trong hai ngày này có ai có quan hệ gần gũi với em có cư xử bất thường không? Hoặc là có chuyện gì đặc biệt xảy ra bên cạnh em không?”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới chuyện rắn yêu mà bà Trương nói, không chắc chắn nói: “Buổi tối hôm trước em về nhà, dì ở nhà em nói phạm nhân mấy năm trước ba em bắt được vượt ngục, là một rắn yêu, ba em bắt hắn hai lần, có xem là chuyện đặc biệt không?”
“Nên tính”. Bạch Nguyễn truy hỏi: “Ngày nào hắn vượt ngục có biết không?”
“Buổi tối thứ sáu”. Lang Tĩnh Phong nói.
Thời gian gần đúng, Bạch Nguyễn khoanh tay trước ngực nâng cằm, thong thả đi vòng quanh tại chỗ, hỏi: “Hắn phạm tội gì? Nghiêm trọng không?”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong đuổi theo Bạch Nguyễn: “Buôn người, em có nghe ba em nói qua vài câu, hình như là phán chung thân”.
“Nặng vậy sao?” Bạch Nguyễn trợn tròn hai mắt.
“Ừ”. Lang Tĩnh Phong nhớ lại nói: “Ba em cũng nói, không bị chém thật kỳ lạ”.
Điều yêu vật đi ngược lại ý trời sợ nhất chính là bị trời phạt, nhân quả báo ứng là chuyện cân bằng, đa số yêu quái không đi làm chuyện tốt, cũng sẽ không làm chuyện ác. Cho dù làm chuyện ác, cũng cơ bản làm chuyện giống như bọn chó yêu lần trước làm với Chu Hạo Thần, chỉ giám đi trấn lột một ít tiền tài của con người, cho dù là hành vi xấu xa như thế nào, chân trước làm chuyện xấu, chân sau có thể bị trời phạt, nhưng không biết là lúc nào sẽ bị.
Nhưng rắn yêu này không chỉ tội ác chồng chất, còn yên ổn ngồi trong ngục giam vài năm, chỉ có hai loại có thể: một là kiếp trước rắn yêu làm nhiều việc thiện, tích lũy được rất nhiều công đức, đời này tiêu xài không hết; hai là rắn yêu có cách gì có thể không làm giảm đi hoặc là dời đi công đức.
Nếu là tình huống thứ hai, rắn yêu này bị nghi ngờ rất lớn, hơn nữa cha của Lang Tĩnh Phong bắt hắn hai lần, rắn là sinh vật cực kỳ mang thù, bởi vậy trong lòng hắn ghi hận cha Sói, giở thủ đoạn gì đó trên người Lang Tĩnh Phong để trả thủ cũng có khả năng.
Lúc này, giờ tự học sớm đã chấm dứt, tiếng chuông của tiết học đầu tiên đã vang lên.
“Em về đi học trước đi”. Bạch Nguyễn lấy di động ra: “Thầy phải tìm sư phụ thầy hỏi một chút”.
Nếu thật sự có yêu vật quấy phá, Bạch Nguyễn thấy có đưa Lang Tĩnh Phong đi làm công đức như thế nào cũng vô dụng, cho dù hôm nay có đi lên, thì ngày mai cũng sẽ trở về, vậy thì chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
“Còn đi học?” Lang Tĩnh Phong kinh ngạc, chỉa chỉa mình: “Em bị như vậy nhỡ như em đột nhiên chết ở trong phòng học”.
“Nói cái gì vậy!” Bạch Nguyễn phất phất tay, giống như muốn ép xui xẻo rời đi: “Còn chưa thấp thành như vậy, tạm thời sẽ không như vậy”.
“Thầy à, thầy đừng gạt em”, bỗng nhiên Lang Tĩnh Phong bước hai bước lớn về phía Bạch Nguyễn, trên khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ bất cần đời: “Nếu em sắp chết thầy hãy nói sự thật với em…. Để em có thể hôn thầy một lần nữa”.
“Lang Tĩnh Phong!” Bạch Nguyễn ngẩn ra, yêu khí vốn đã không đủ dùng, hơn nữa còn bị tức giận tới mức khó thở, cái đuôi phía sau mông lại nhảy ra: “Lúc này là lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trạng lấy chuyện này ra đùa hả?”.
“Không nói đùa”. Lang Tĩnh Phong liếʍ môi, giọng nói nguy hiểm: “Thầy có biết hôn thầy thích như thế nào không?”
“Nếu em”, Bạch Nguyễn luống cuống tay chân ấn đuôi trở về: “Nếu em còn như vậy, thầy sẽ, thầy nhất định sẽ trừ điểm thi đua của em….”
Lang Tĩnh Phong cười nhẹ một tiếng, không cho là đúng: “Em đi học”.
Sói con khi sư diệt tổ đi rồi, Bạch Nguyễn lấy điện thoại cầm tay ra, theo cách làm cũ mà gửi tin xin giúp đỡ cho Vân Thanh. Lúc trước pháp thuật hồi công đức dùng trên người Lang Tĩnh Phong chỉ có thể di dời được công đức, nhưng không có cách nào dời đi phụ công đức, giải thích theo kiểu phổ thông là: Bạch Nguyễn biết cách bỏ thêm 1 cây táo vào tay Lang Tĩnh Phong, nhưng lại không biết cách bỏ thêm -1 cây táo vào tay Lang Tĩnh Phong, loại tà thuật di dời công đức kiểu này Bạch Nguyễn chưa nghe bao giờ.
Bạch Nguyễn kể lại những gì xảy ra với Lang Tĩnh Phong cho Vân Thanh một cách đơn giản rõ ràng, sau đó trở lại văn phòng.
Bạch Nguyễn mở giáo án ra, bắt buộc bản thân nhìn vào chữ trên vở, nhưng đầu óc lại không thể tập trung, trong đầu đều là hình ảnh những chuyện xảy ra trong phòng chứa đồ lúc sáng sớm.
A a a a a…. Bạch Nguyễn gào to trong lòng, bỗng nhiên đứng dậy, giống như bị bệnh tâm thần mà đi quanh bàn công tác 3 vòng rồi lại ngồi về vị trí cũ. Đang không biết làm thế nào, di động lại vang lên một tiếng, Bạch Nguyễn giống như tóm lấy cọng rơm cứu mạng mà vội vàng mở di động ra, tập trung toàn bộ chú ý vào tin nhắn trả lời của Vân Thanh.
Vân Thanh: “Cách dời phụ công đức có rất nhiều, Khiêu Khiêu muốn hỏi loại nào?”
Bạch Nguyễn: “…. Vì sao con không hề biết loại nào cả?”
Vân Thanh: “Đều là những thủ đoạn tà đạo, vi sư cũng là do nhiều năm dạo chơi khắp nơi nên mới biết được, không có cái nào là đồ của đạo gia chúng ta”.
Bạch Nguyễn: “Sư phụ, hiện giờ ngài đang ở đâu? Ngài đã từ Hawai về chưa?”
Vân Thanh im lặng rất lâu, giống như không tình nguyện trả lời vấn đề này.
Đợi trong chốc lát, Bạch Nguyễn không nhịn được, thật cẩn thận thúc giục: “Sư phụ?”
Bạch Nguyễn: “Con muốn đưa học sinh của con qua cho ngài xem, nếu như có người hãm hại y, vậy chuyện này không thể kéo dài thêm một ngày, phải lập tức giải quyết”.
Lang Tĩnh Phong ở ngoài sáng, người muốn hại y lại ở trong bóng tối, người nọ đã có năng lực sau một đêm có thể bôi đen Lang Tĩnh Phong nhiều như vậy, ai dám cam đoan nếu cứ kéo dài thêm một ngày thì tình huống sẽ không hỏng bét chứ?
Vân Thanh không tình nguyện trả lời: “Ta đang ở chỗ sư bá của con”.
Bạch Nguyễn: “Ở trong nhà sư bá sao?”
Vân Thanh: “Ừ”.
Bạch Nguyễn thở nhẹ ra, bởi vì nhà của sư bá cậu ở thành phố này, nói như vậy hôm nay cậu có thể mang Lang Tĩnh Phong qua.
Bạch Nguyễn: “Hôm nay con mang học sinh kia qua gặp ngài được không?”
Vân Thanh im lặng một lát, thận trọng nói: “Khiêu Khiêu, con xem như vầy có được không? Vi sư giúp con cứu học sinh của con, con cũng cứu vi sư, có ok không?”
Bạch Nguyễn: “….. Con cứu ngài cái gì?”
Vân Thanh: “Con cứu vi sư ra khỏi chỗ sư bá con, khi các con tới đây, mặc kệ học sinh kia của con có lý do gì, vi sư đều đồng ý, chỉ cần nói phía đông nam có tà ma quấy phá, muốn đi về phía đông nam trảm yêu trừ ma, sau đó con phối hợp diễn một chút, cứu vi sư ra ngoài”.
Bạch Nguyễn suy nghĩ một chút, nhà sư bá cậu là nhà kiểu trang viên Trung Quốc, còn ở nơi non xanh nước biếc của vùng ngoại thành, mà nhà sư bá ở phía đông nam….
Bạch Nguyễn: “Ngài muốn đi tới trạm đường sắt cao tốc?”
Vân Thanh: “Đúng, ta phải chạy, con mau xóa nhật kí tin nhắn đi, đừng để lát nữa qua đây sư bá con lại thấy”.
Bạch Nguyễn không khỏi cảm thấy lo lắng cho sư bá: “….”
Bạch Nguyễn: “Hai người đang ở bên nhau, sư bá cũng thích ngài nhiều năm như vậy”.
Vân Thanh: “Hắn phải có ngực thì ta mới theo, hắn không có”.
Bạch Nguyễn thở dài: “Nhưng hắn có một trái tim yêu ngài”.
Vân Thanh: “Oa a a a a! ta sẽ hầm con! Hãm con! Thỏ phản nghịch!”
Bạch Nguyễn nhịn cười, trêu chọc sư phụ cậu như bình thường: “Giới tính không thành vấn đề”.
Trên thực tế, sau bao nhiêu năm, Bạch Nguyễn đã sớm thấy được điều đó, Vân Thanh cũng có ý với sư bá của cậu, nhưng mà tính tình của Vân Thanh rất kỳ cục, lúc trước nói chuyện quá tuyệt tình, kết quả đã thích người ta rồi lại xấu hổ không dám thừa nhận, cho nên khi Bạch Nguyễn nhàn rỗi sẽ đùa sư phụ cậu.
Vân Thanh: “Tức chết ta mà! Vi sư sẽ nguyền rủa con thỏ nhỏ con, rủa con sẽ bị một người không có ngực đeo bám”.
Bạch Nguyễn thật vất vả dời đi lực chú ý, trong một giây liền trở về kí ức sáng sớm trong phòng để đồ, khuôn mặt trong nháy mắt sụp xuống: “Đừng đừng đừng, sư phụ đừng nguyền, con biết sai rồi”.
Vân Thanh: “Sau đó vi sư sẽ bẻ cong con thỏ nhỏ con, hì hì”.
Bạch Nguyễn: “Sư phụ!”
Bạch Nguyễn: “Sư phụ?”
Bạch Nguyễn: “Sư phụ!?”
Rốt cuộc Vân Thanh không trả lời, cũng không biết là thực sự đi bẻ cong thỏ con, hay là đột nhiên bị sư ca hắn làm gì.
Buổi sáng Bạch Nguyễn có hai tiết ngữ văn, sau khi hồn vía lên mây dạy xong hai tiết, Bạch Nguyễn đi gặp lớp trưởng, và đích thân duyệt giấy nghỉ ốm cho Lang Tĩnh Phong, sau đó kêu một cái xe mang theo Lang Tĩnh Phong đi về phía nhà sư bá.
Lang Tĩnh Phong bị Bạch Nguyễn đuổi về ghế lái phụ, trên đường, vị đại yêu vạn năm không tu luyện im lặng mở ra diễn đàn cuộc sống thành thị của yêu quái, đi vào khu hỗ trợ học tập, mở một bài post có tên là “Người mới phải xem: khóa huấn luyện cấp tốc bảy ngày thu lại yêu khí”, nhíu chặt cặp lông mày, kìm nén sự tức giận tiếp tục xem.
Sói phải theo đuổi một con thỏ trắng nhỏ, bước đầu tiên y phải làm là làm cho thỏ trắng nhỏ không sợ mình, nếu không tất cả công sức sẽ chỉ là con số 0.
Sau khoảng nửa giờ, hai người đã tới đích.
Sư bá Bạch Nguyễn gọi là Vân Chân, lớn hơn Vân Thanh năm tuổi, dáng vẻ thì cũng chỉ mới 28 hoặc 29 tuổi, vẻ mặt tuấn tú nhưng khí chất lạnh băng, từ nhỏ tới lớn Bạch Nguyễn vẫn có chút sợ hắn. Mấy năm trước Vân Chân mua một căn nhà kiểu Trung Quốc ở vùng ngoại ô thành phố này, nhà cửa dựa gần nước, linh khí dồi dào, đạo quan lúc trước Vân Thanh Vân Chân tu luyện cũng ở gần nơi này, là nơi ẩn cư tu luyện rất tốt.
“Thầy đưa em tới gặp sư phụ của thầy, có thể có sư bá”. Hai người xuống xe, Bạch Nguyễn cúi đầu không nhìn Lang Tĩnh Phong, chỉ đi lên phía trước dẫn đường: “Không cần hồi hộp, bọn họ không có kỳ thị yêu quái”.
Lang Tĩnh Phong đút hai tay vào trong túi quần, trên lưng đeo túi sách, cười cười: “Không hồi hộp…. Nhưng nếu mẹ em biết dính bẫy phải tới nhà đạo sĩ, có thể sẽ đánh chết em”.
Tuy nói có thiên đạo áp chế nên phần lớn yêu quái không dám làm ác, nhưng quan niệm thâm căn cố đế cũng không dễ dàng thay đổi, nhiều người tu luyện vẫn coi đó là quy tắc vàng, rằng những người không cùng chủng tộc với mình thì tất nhiên sẽ có sự khác biệt, mấy năm trước, thậm chí còn xảy ra những sự việc xấu xa về các nhóm tu đạo nhỏ cực đoan đã phong ấn nhưng yêu quái vô tội với danh nghĩa thay trời hành đạo, giống như Vân Thanh giúp đỡ yêu quái tu luyện còn nhận yêu quái làm đồ đệ là chuyện rất ký lạ, ở trong mắt người tu đạo đây là chuyện lệch lạc.
Cho nên, Bạch Nguyễn có thể hiểu được yêu quái căm hận người tu đạo, nên cậu an ủi Lang Tĩnh Phong: “Nếu trong ngày hôm nay có thể giải quyết được, chuyện này em không nói với người trong nhà cũng không sao”.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cửa lớn ngôi nhà, Vân Thanh ở sau cửa chờ lâu vội vàng thò đầu ra tìm hiểu, ngoắc ngoắc tay về phía Bạch Nguyễn: “Khiêu Khiêu con tới rồi!”
Lang Tĩnh Phong ung dung nói: “Còn nói không phải nhũ danh, Bạch Khiêu Khiêu”.
“Em….” Tai Bạch Nguyễn nóng lên, ba bước thành hai bước nhảy tới bậc thang ở cửa, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại đỏ lên nói nhỏ với Vân Thanh: “Sư phụ, ngài đừng ở trước mặt học sinh của con gọi con như vậy”.
“Chào sư phụ”. Lang Tĩnh Phong thoải mái chào hỏi Vân Thanh.
Hai người vừa vào cửa nhà, Bạch Nguyễn mới nhìn thấy Vân Chân đang đứng cách Vân Thanh hơn mười thước, giống như một linh hồn, trên mặt không thể hiện gì, nhìn thấy Bạch Nguyễn cũng chỉ hơi gật đầu.
“Khà khà”, theo lý thuyết sư phụ của thầy thì phải gọi là sư công, nhưng Vân Thanh cũng không để ý những lễ nghĩa này, chỉ là nhìn Lang Tĩnh Phong, lại nhìn Bạch Nguyễn, cười tủm tỉm nói: “Con thỏ làm thầy giáo cho sói, thú vị”.
Bạch Nguyễn thúc giục nói: “Sư phụ, ngài mau nhìn cho học sinh của con phải trả về như thế nào….”
Lời Bạch Nguyễn còn chưa dứt, vẻ mặt Vân Thanh bỗng nhiên nghiêm khắc, dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được nắm lấy cổ tay của Lang Tĩnh Phong!
Sau đó, Vân Thanh giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự, kéo tay Lang Tĩnh Phong chạm nhẹ vào tay Bạch Nguyễn….
“Sư phụ!” Bạch Nguyễn ngạc nhiên, nhanh chóng co tay lại giống như chạm vào cục than nóng, nhảy một cái cách xa Lang Tĩnh Phong.
“Ha ha ha ha thật sự là không thể chạm vào một chút ha ha ha ha!” Vân Thanh ôm bụng cười to.
Lang Tĩnh Phong vừa bực mình vừa buồn cười: “Thao”.
Bạch Nguyễn: “…..”
Đầu óc sư phụ cậu sợ là không tốt lắm.