Đám công đức đen đặc như mực đang lượn lờ quanh thân Lang Tĩnh Phong, màu sắc so với khi Lang Tĩnh Phong vừa mới chuyển trường tới đây cũng không khác nhau bao nhiêu.
Chỉ một ngày không thấy mà thôi, sói con nhỏ này thế mà lại nhanh chóng đạt tới mức gần bị trời phạt một lần nữa!
Không phải là gϊếŧ người phóng hỏa đấy chứ? Đầu óc Bạch Nguyễn ầm một tiếng, môi máy móc mấp máy, cậu thậm chí không nghe rõ mình nói cái gì, tóm lại Trần Nhiên đi đầu vỗ tay, Trầm Gia Hàm cười chào hỏi các học sinh khác, lập tức trở lại chỗ ngồi của mình, không khí trong lớp rất vui vẻ.
Bạch Nguyễn sửng sốt một lúc ở trên bục giảng, liền miễn cưỡng lấy lại tinh thần, dịu giọng nói: “Lang Tĩnh Phong, em đi ra ngoài một chút.”
Đuôi lông mày Lang Tĩnh Phong giương lên, đi theo Bạch Nguyễn ra khỏi phòng học.
Bạch Nguyễn dẫn Lang Tĩnh Phong đi vài bước về phía lớp ba, cảm thấy các bạn học trong lớp sẽ không nghe thấy, mới lập tức quay người lại, hung thần ác sát chất vấn: “Ngày hôm qua đã làm gì?”
“Buổi sáng làm bài tập, buổi chiều đi ra ngoài chơi cùng với mấy người bạn.” Lang Tĩnh Phong cẩn thận quan sát khuôn mặt vì tức giận mà trở nên trắng hơn của Bạch Nguyễn, ý đồ tự cứu: “Đúng rồi thầy Bạch, ngày hôm qua em quên không hỏi thầy có cần tiếp tục tới viện phục lợi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên hay không, với thời gian dài học tập nên em muốn thả lỏng một chút, cuối tuần này em khẳng định sẽ nhớ kỹ hỏi…. đừng tức giận.”
“Không phải chuyện này!” Lang Tĩnh Phong không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới làʍ t̠ìиɦ nguyện viện, Bạch Nguyễn cảm giác tất cả cố gắng đều đổ sông đổ biển, trong nháy mắt liền bùng nổ, trong một giây tức giận liền tăng lên: “Ngày hôm qua và buổi chiều thứ bảy em đã làm gì? Kể hết tất cả mọi chuyện mà em đã làm ra cho thầy!”
Hai cánh môi mỏng của Lang Tĩnh Phong mím lại, im lặng một lát, vẻ mặt hơi đáng thương: “…. Thầy giáo Bạch, thầy làm sao vậy?”
“Em đừng hỏi thầy, em trả lời vấn đề thầy hỏi trước đã!” Bạch Nguyễn hầm hừ khoanh tay trước ngực, vì không muốn mất khí thế trước mặt Lang Tĩnh Phong, còn đứng thẳng lưng, rất giống một con gà chọi nhỏ.
Lúc này, Lang Tĩnh Phong giống như một tên ngốc không biết vì sao người yêu lại tức giận, chỉ có thể lo lắng thả nhẹ thanh âm, đưa ra thanh âm ôn nhu nhất để giải thích: “Buổi tối hôm trước và buổi sáng ngày hôm qua em đều ở nhà làm bài tập, mẹ em có thể chứng minh, buổi chiều ngày hôm qua em ra ngoài chơi cùng với mấy người bạn, buổi chiều đi đánh bi –a, đánh bi –a xong thì đi hát, buổi tối đi quán bar ngồi một lát, mười một giờ đêm thì trở về nhà ngủ.”
Mặt Bạch Nguyễn đóng băng: “Những chuyện này thầy không quan tâm, ngày hôm qua còn làm gì khác không?”
—- Loại chuyện uống rượu đi chơi này tuyệt đối sẽ không làm cho công đức trong một đêm đen thành như vậy.
“Không có làm chuyện khác.” Lang Tĩnh Phong đang nói, đầu óc vừa chuyển, liến đoán ra chút manh mối.
Tối hôm qua y cùng nhóm bán xấu ở quán bar uống rượu đánh bài lắc xúc xắc, từ trước tới này khi chơi những trò này Lang Tĩnh Phong rất đen, tối hôm qua cũng như vậy y thua rất nhiều, liền bị phạt rượu, uống tới mức đầu óc mơ màng, bị ghi lại hai đoạn video về đám đông bọn họ đang nhảy múa cuồng nhiệt và gửi cho bạn bè. Lúc ấy chơi đùa cùng bọn họ còn mấy em gái, Lang Tĩnh Phong không để ý tới video, nhưng 80% là vì cái này.
Nhóm em gái đều do sư tử yêu tìm tới chơi đùa, giang sơn dễ đổi, chuyện tốt này nhất định là do sư tử đực làm. Sói là loài động vật nổi tiếng đơn độc trong tự nhiên, Lang Tĩnh Phong rất ghét tật sấu này của hắn, nhưng y cũng lười quản việc vớ vẩn nhà người ta, chỉ là không tham gia cùng, chơi những cái khác.
Bạch Nguyễn chắc chắn đã xem video.
Bạch Nguyễn thấy video, nên mới tức giận.
Đầu quả tim Lang Tĩnh Phong run lên, có cảm giác nhột nhạt trong l*иg ngực như cỏ mùa xuân trải dài.
Cảm giác này lan tràn trong cơ thể Lang Tĩnh Phong giống như một loại vi rút, khiến cả người y khó chịu, thế nào cũng phải ôm mạnh một cái, chạm một cái, kế sát Bạch Nguyễn một cái mới có thể giải tỏa.
“Em đã biết, em sai rồi thầy Bạch, video ở hai quán bar kia hiện tại….” Lang Tĩnh Phong sờ túi quần, phát hiện di động bỏ ở trong lớp, vội sửa miệng: “Em trở về sẽ xóa. Em thật sự chỉ là tiện tay ghi lại, mấy cô gái bên trong em không biết.”
Kỳ thật Bạch Nguyễn không nhìn thấy video nhíu mày: “Video gì?”
“…. Thầy đang giận dỗi với em sao?” Lang Tĩnh Phong cắn môi nở nụ cười, lấy lòng nói: “Em đi phòng máy mượn bàn phím về quỳ nhé?”
Bạch Nguyễn mơ màng: “Nói năng lung tung cái gì vậy? em kể lại chi tiết những chuyện ngày hôm qua em đã làm ra cho thầy, thầy phải biết chi tiết, suy nghĩ cho kỹ, không được bỏ xót điều gì.”
Lúc ban đầu là quá sợ hãi, lúc này Bạch Nguyễn đã hơi bình tĩnh lại, có thể suy nghĩ một cách lý trí.
Dựa theo lẽ thường, chỉ sau một đêm mà công đức có thể đen thành như vậy không phải gϊếŧ người phóng hỏa thì không thể thành như vậy được, nhưng thời gian này ở chung, Bạch Nguyễn cảm thấy phẩm chất Lang Tĩnh Phong lương thiện, chỉ có tính cách không tốt, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ lại, Bạch Nguyễn càng cho rằng đã xảy ra chuyện khác. Nhưng cho dù sói con bị người khác ép làm chuyện xấu hay là bị người khác hãm hại, bên này Bạch Nguyễn không có chút manh mối nào cả, cậu chỉ có thể kêu Lang Tĩnh Phong kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, để tìm ra đầu mối.
Trong lòng Lang Tĩnh Phong càng ngứa ngáy, nhịn không được nở nụ cười: “Chi tiết? Em không nhớ chi tiết.”
Mấy em gái kia Lang Tĩnh Phong ngay cả sợi tóc cũng chưa chạm qua, ngoại trừ nói mấy lời chào hỏi ban đầu thì cũng không nói chuyện nhiều, cũng không hề liếc mắt một cái, nào có chi tiết gì để kể ra chứ?
Hai người im lặng giằng co một lát, Bạch Nguyễn ý thức được việc này nếu không ngả bài thì tuyệt đối không rõ ràng được.
“Em lại đây.” Bạch Nguyễn quay người lại, đi tới dưới lầu, Lang Tĩnh Phong không nói hai lời đuổi theo, giống như bị đánh cắp linh hồn mà nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Nguyễn, hô hấp dồn dập.
Bạch Nguyễn đi tới lầu một, nhìn xung quanh một lần, dẫn Lang Tĩnh Phong đi tời phòng đựng đồ linh tinh không khóa, chuẩn bị ở bên trong ngả bài, sau đó hỏi Lang Tĩnh Phong hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi vào phòng đựng đồ linh tinh, Bạch Nguyễn quay lại đóng cửa, trong không gian nhỏ hẹp, mùi sói trên người Lang Tĩnh Phong cũng rõ ràng hơn.
Trong không gian nhỏ hẹp hơn nữa lại đứng gần, cảm giác áp lực do thiên địch mang tới trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, thần kinh Bạch Nguyễn kéo căng, khí thế chất vấn Lang Tĩnh Phong vừa rồi lúc này đã không thấy tăm hơi, cậu hít sâu hai cái, mới lắp bắp nói: “Thầy…. thầy có chuyện này muốn nói với em.”
“Từ từ” khóe môi Lang Tĩnh Phong nhếch lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè lên môi Bạch Nguyễn, giống như bạn trai nói: “Em muốn nói chuyện này trước.”
Yêu khí của thiên địch thông qua tiếp xúc làn da khiến cho thần kinh của Bạch Nguyễn đau đớn, đầu óc Bạch Nguyễn trống rỗng, theo bản năng muốn lùi ra sau, nhưng gáy lại chạm vào cửa của phòng để đồ, nên không thể lùi được.
“Đừng…..” Bạch Nguyễn ngoảnh mặt đi, muốn rời khỏi ngón tay của Lang Tĩnh Phong đang ấn trên môi mình, cằm lại bị tay kia của Lang Tĩnh Phong nắm lấy, mặt vừa mới chuyển sang một góc độ khác đã bị Lang Tĩnh Phong kéo trở về.
Ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai kia của Lang Tĩnh Phong càng ngày càng gần, bàn tay ban đầu chạm vào môi Bạch Nguyễn, nhanh chóng vuốt ve cổ tay và cánh tay Bạch Nguyễn, xâm nhập vào khe hở giữa cơ thể Bạch Nguyễn và ván cửa, ôm chặt lấy thắt lưng gầy nhỏ của Bạch Nguyễn, nửa người của hai người dán chặt vào nhau không hề có khe hở.
Tiếp xúc thân thể chặt chẽ khiến cho Bạch Nguyễn cực kỳ hoảng sợ, hầu như không thể suy nghĩ gì, trong cơn hoảng hốt Bạch Nguyễn cảm thấy mình như một ấm trà đang sôi, cái đầu giống như nắp ấm trà bị hơi nước đẩy lên hạ xuống, óc cũng sắp bị hấp chín.
“Ngày hôm qua em thật sự chưa hề làm gì.” Lang Tĩnh Phong hơi hơi cúi đầu, môi lướt qua lỗ tai của Bạch Nguyễn, vài sợi tóc rơi xuống trên trán, hơi che mặt của y lại, khiến cho y càng thêm đẹp trai, y mở miệng, trong thanh âm toàn là ý cười: “Đừng tức giận, thầy giáo Bạch, anh trai nhỏ Bạch Nguyễn.”
“Buông, buông tay…. Đừng, đừng chạm vào thầy….” Bạch Nguyễn sợ tới mức chân tay không có sức, nếu không phải bị Lang Tĩnh Phong ôm lấy thắt lưng hiện giờ tám phần là cậu đã quỳ xuống đất.
“Đồng phục thể thao của em có dễ ngửi hay không?” Lang Tĩnh Phong dán vào lỗ tai của Bạch Nguyễn, thanh âm khàn khàn, mang theo tìиɧ ɖu͙©: “Ngửi có cảm giác gì không? Em cũng muốn một cái của thầy, cho em một cái?”
Con ngươi của Bạch Nguyễn đột nhiên co rút, não bộ ầm ầm nổ vang, bị sợ hãi và khϊếp sợ cùng tấn công, không thể tự hỏi.
Lang Tĩnh Phong hơi lùi lại, môi rời khỏi lỗ tai của Bạch Nguyễn, cọ qua hai gò má của Bạch Nguyễn, tìm tới hai cánh hoa mềm mại mà bấy lâu nay y vẫn nghĩ tới.
“Thầy đã đồng ý sẽ thực hiện một yêu cầu của em khi em đạt được tiến bộ trong kì thi giữa kì.” Lang Tĩnh Phong kề trán với Bạch Nguyễn, mỉm cười muốn phần thưởng: “Thầy Bạch, em muốn hôn thầy.”
Nói xong, quay đầu, hôn xuống.
Môi Bạch Nguyễn mềm mại đến khó tin.
Trái tim Lang Tĩnh Phong nóng tới mức sắp tan ra.
Nó rất hợp với bộ óc đang sôi sục vì sợ hãi của Bạch Nguyễn.