“Sư phụ, người đừng quậy nữa, mau nhìn cho học sinh của con”. Bạch Nguyễn nhảy tới cửa nhà, cách Vân Thanh rất xa, sợ lại bị sư phụ trêu đùa.
“Không đùa, không đùa, để vi sư tính thử xem”. Vân Thanh không hề nói nhảm thêm, cột mái tóc dài của mình thành một bím tóc ngắn ở sau đầu, sau đó sờ soạng hai bên mép quần lớn, lấy ra một cái la bàn có nắp, nhấc nắp đĩa lên và nghiêng bề mặt đĩa, có một ít hạt cát rơi ra: “Ngày sinh tháng đẻ, sói con nhỏ?”
Bạch Nguyễn nhận ra đây là la bàn Mai, trong sách cổ có ghi lại la bàn này có một điểm đặc biệt, nghe nói là lão tổ lập ra môn phái tu chân bọn họ đã từng sử dụng qua, la bàn Mai trong tay Vân Thanh chỉ là do sư bá Vân Chân dựa theo sách cổ mà phục chế lại.
Công dụng của la bàn này phong phú hơn la bàn bình thường, đáng tiếc nguyên liệu tao ra nó rất hiếm, các bước phục hồi nó cũng rất rườm rà, đời này Vân Chân chỉ tạo ra được một cái, ngày cả bản thân hắn cũng không có, Bạch Nguyễn càng không thể có được.
Lang Tĩnh Phong báo ngày sinh tháng đẻ của mình, hai mắt Vân Thanh khép hờ, bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt nghiêm túc đùa nghịch la bàn trong tay, nheo mắt quan sát hướng đi của kim dài và kim ngắn, nhìn một lát rồi cất tiếng nói: “La bàn của vi sư thể hiện trên người sói con này có hai mảnh hồn, chắc là bị thứ bẩn thỉu gì đó ám rồi, chắc chắn là có liên quan tới công đức của y bị giảm”.
Lang Tĩnh Phong nghe xong cũng không sợ, bình tĩnh nói: “Có thể lấy ra được không?”
“Trước tiên, phải biết nó là cái gì trước”. Vân Thanh đi một vòng quanh Lang Tĩnh Phong, không thấy gì khác thường, nhân tiện nói: “Đi theo ta vào nhà hết đi”.
Vân Thanh dẫn Bạch Nguyễn và Lang Tĩnh Phong đi vào một gian phòng trang hoàng theo phong cách cổ kính kiểu Trung Quốc, Vân Chân giống như linh hồn đi theo phía sau Vân Thanh vào nhà, đứng xa xa ở trong góc, cố gắng không quấy rầy, cũng không để Vân Thanh rời khỏi tầm mắt.
“Cởϊ qυầи áo ra ta xem”. Vân Thanh nói.
Lang Tĩnh Phong thoải mái cởϊ áσ khoác đồng phục, kéo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi, khi làm những hành động này, đôi mắt sói mang đậm ý chiếm giữ nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn, giống như sau khi cởi xong cho mình sẽ đi qua lột sạch Bạch Nguyễn.
“Đừng nhìn thầy”. Bạch Nguyễn bị nhìn không được tự nhiên, phụng phịu trách y một câu, kiên trì đứng sau một bình hoa rất cao, che đi tầm mắt của Lang Tĩnh Phong.
“Còn cởi nửa không?” Lang Tĩnh Phong lộ thân trên vứt áo khoác và áo sơ mi lên ghế thái sư bên cạnh.
“Không cần không cần, thấy rồi, ở ngay chỗ này!” Vân Thanh chỉ vào eo của Lang Tĩnh Phong, xoay lại kêu Bạch Nguyễn: “Đồ đệ, con lại đây học hỏi một chút, tương lai nếu còn gặp phải chuyện như vậy thì con còn biết sao lại như vậy”.
Bạch Nguyễn từ sau bình hoa đi ra.
Bởi vì sáng sớm bị cưỡng hôn, cậu hơi mẫn cảm với Lang Tĩnh Phong, vừa rồi Lang Tĩnh Phong vừa cởi nút áo sơ mi đầu tiên, Bạch Nguyễn liền không biết xấu hổ mà ngắm y.
“Kêu con nhìn y, không phải kêu con nhìn đất”. Vân Thanh dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu đang rũ xuống của Bạch Nguyễn.
“Thầy Bạch, thầy làm sao vậy?” Lang Tĩnh Phong biết rõ còn cố ý hỏi, thanh âm còn mang theo ý cười.
“Không sao cả”. Bạch Nguyễn cắn răng nói, kiên trì nhìn vào thân trên trần trụi của Lang Tĩnh Phong.
Bình thường Lang Tĩnh Phong có thói quen chạy bộ, hơn nữa còn ở trong đội tuyển điền kinh của trường học, cho nên dáng người y cao gầy, cực kỳ đẹp. Hai đường cong xương quai xanh gọn gàng sạch sẽ, trên người không hề có chút sẹo nào, cơ ngực và cơ bụng cũng rất rắn chắc, nó vừa có độ dẻo dai đặc trưng của thanh thiếu niên vừa có sức mạnh của đàn ông trưởng thành, nó là một hình dáng rất bắt mắt.
Nhưng mà, Lang Tĩnh Phong nhìn càng đẹp thì Bạch Nguyễn càng ngại, lúc này cậu thà nhắm mắt lại.
“Thấy không?” Vân Thanh thúc giục nói.
Đôi mắt bất an của Bạch Nguyễn trở nên nghiêm túc khi nhìn ra sự không bình thường: “Thấy”.
“Thấy cái gì?” Lang Tĩnh Phong nhìn theo tầm mắt của hai thầy trò, lại không phát hiện trên người mình có vấn đề.
“Phải mở thiên nhãn mới có thể thấy”. Vẻ mặt Bạch Nguyễn nghiêm túc nói: “Trên lưng em có một vết cắn bốc khói đen, là dấu của hai vết răng, hẳn là….”
Lang Tĩnh Phong cười: “Hai vết răng, con thỏ sao?”
Bạch Nguyễn tức giận muốn giơ chân sau lên đạp y, cáu kỉnh nói: “Rắn! là rắn!”
Không thể uy hϊếp học sinh này, thật sự không thể uy hϊếp!
“Là con rắn yêu kia hại y sao?” Vân Thanh xác nhận lại.
“Có khả năng rất lớn”. Bạch Nguyễn nói: “Không có chứng cớ, nhưng con cảm thấy chín phần là như vậy”.
Vân Thanh gật đầu, đưa la bàn tới gần hông Lang Tĩnh Phong, khi la bàn tới gần vết cắn mà mắt thường không nhìn thấy được, kim đồng hồ trên la bàn quay điên cuồng, khi kim đồng hồ dừng lại, Vân Thanh lại bấm đốt ngón tay một lần, trong lòng đã có dự định nói: “Vấn đề nhỏ, dễ giải quyết”. Nói xong vẫy tay với Vân Chân: “Sư ca”.
Vân Chân đi qua, thanh âm rất thấp: “Như thế nào?”
“Anh đi chuẩn bị cho tôi một ít đồ”. Vân Thanh gập từng ngón tay lại nói: “Kiếm của tôi, chu sa, lá bùa….”
Vân Chân ghi nhớ từng cái một, giống như một thần linh không có ý thức mà nghe theo sự sai bảo của chủ nhân, hắn im lặng đi ra khỏi phòng chuẩn bị đồ. Vân Thanh ngồi xuống ghế thái sư ở phía sau, cầm lấy tách trà có nắp uống từng ngụm trà, thảnh thơi giơ chân đánh giá Lang Tĩnh Phong, lại cúi đầu nhìn la bàn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sói con, số phận của cậu khá thú vị”.
Lang Tĩnh Phong: “Số phận của con như thế nào?”
Vân Thanh vui vẻ nói: “Hiện tại vận mệnh của câu đang ở thời điểm Kinh tuyến, Mã đầu và Tứ Hành gặp nhau, sao hồng loan trên đỉnh đầu đang di chuyển, vận đào hoa đang tới, nên nhân duyên dồi dào, tài lộc thịnh vượng, thật buồn cười, cậu có hiểu ta đang nói gì không, cậu nhóc? Có nghĩa là, cậu phải yêu sớm mới có thể đậu được đại học….”
Con ngươi tối đen của Lang Tĩnh Phong hơi hơi sáng ngời.
“Sư phụ!” Bạch Nguyễn hoảng sợ ngắt lời: “Sao lại coi đường nhân duyên vậy?”
“Chỉ là tiện thể xem luôn thôi, ta chỉ con đường sáng cho y coi như là quà gặp mặt hôm nay, vận mệnh của sói con này chính là mệnh ‘đào hoa’, công danh lợi lộc ở tương lai của y đều bắt đầu từ nhân duyên trong hai năm này, cho nên y yêu sớm con chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt là được, không quan tâm, nếu chia rẽ uyên ương chẳng khác nào chặt đứt tiền đồ của y”. Vân Thanh nói không ngừng, đồng thời nhìn Bạch Nguyễn như mắc bệnh nghề nghiệp, cúi đầu gảy la bàn vài cái.
Bạch Nguyễn chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe số phận kỳ lạ của Lang Tĩnh Phong mang lại, thấy Vân Thanh đang tính cho mình, vội vàng che ấn đường quay sang nói: “Ngài đừng tính con”.
“Muộn rồi, tính xong rồi”, Vân Thanh vui vẻ vỗ đùi: “Hôm nay ngày mấy, sao hồng loan của con cũng di chuyển!”
Lang Tĩnh Phong vừa quay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn cảm nhận được Lang Tĩnh Phong đang nhìn mình, trong đầu kêu ầm một tiếng, lắp bắp nói: “Sư phụ, ngài, ngài đừng nói lung tung, không có khả năng!”
Vân Thanh không vui: “Sao lại nói ta nói lung tung, độ chính xác của la bàn này là bao nhiêu con có biết hay không? Sao Hồng Loan kia của con sắp đan thành tấm lưới rồi, chỉ cần di chuyển là có chuyện vui ngay, la to cái gì chứ?”
Lang Tĩnh Phong lộ ra một nụ cười đẹp trai mà hiểm ác, nói: “Thầy Bạch, thật là trùng hợp nha”.
Bạch Nguyễn hít sâu một hơi xoay người đạp y một cái: “Trùng hợp cái gì mà trùng hợp!”
Lang Tĩnh Phong từ từ nói: “Thầy nói xem nói chuyện yêu đương mà còn tập trung đông như vậy, em nói thầy cũng nói, đó không phải là sự trùng hợp sao?”
Bạch Nguyễn không nghĩ ra lời nói nào có lực để đáp trả, tức giận tới mức cái đuôi cũng rung theo, hơn nữa vừa nhấn trở về lập tức lại bắn ra, lặp lại vài lần Bạch Nguyễn liền để tay sau mông, cái đuôi tròn tròn giãy dụa chui ra, lại bị chủ nhân lạnh lùng trấn áp!
Không khí ngoài đại sảnh đang căng thẳng, Vân Chân cầm một đống đồ dùng làm phép đi đến, trên cánh tay còn treo một cái rổ, trong rổ toàn là trứng gà.
“Cậu đứng im ở đây đi đừng nhúc nhích”. Vân Thanh chọn vị trí đứng tốt cho Lang Tĩnh Phong xong, nhận lấy cái rổ, lần lượt đặt mười quả chứng gà từ chân Lang Tĩnh Phong tới chân cửa phòng phụ, Vân Thanh lập tức nhặt lấy một lá bùa vỗ mạnh vào chỗ vết cắn trên lưng Lang Tĩnh Phong.
Khi lá bùa tiếp xúc với vết cắn nhanh chóng bị cacbon hóa, chuyển xang màu đen như gặp phải axit mạnh, trong nháy mắt cháy thành than, trên người Lang Tĩnh Phong bong ra một lớp da. Khi lá bùa bong ra sạch sẽ, một con rắn đen không biết chui ra từ đâu, to bằng ngón tay cái và dài bằng chiếc đũa, theo đôi chân dài của Lang Tĩnh Phong rơi xuống đất.
“Thao!” Lang Tĩnh Phong vội vàng bước tới giữa Bạch Nguyễn và con rắn, còn Bạch Nguyễn thì vội vàng nhảy lên ghế thái sư.
May là con rắn không có hứng thú với Lang Tĩnh Phong và Bạch Nguyễn, giống như bị đói mấy trăm năm mà vội vàng cắn nuốt trứng gà trên mặt đất. Con rắn này không có hình thể, thậm chí không có bề ngang, trên người không nhìn ra hoa văn và vảy rắn, tinh khiết, một mảnh mỏng màu đen, nó không phải là một con rắn, chi bằng nói nó là bóng của một con rắn, mặc dù đã nuốt vài trái trứng gà nhưng thân thể nó không đổi thành lập thể.
“Ha ha, ra rồi!” Vân Thanh giống như trẻ con giơ kiếm gỗ đào lên, đang háo hức theo dõi con rắn, sau khi rắn mỏng ăn vài quả trứng, tốc độ nuốt và trườn chậm lại rất nhiều, ăn tới quả thứ sáu là không ăn nữa, quay đầu bò về phía Lang Tĩnh Phong, giống như muốn trở về, nhưng Vân Thanh không cho nó cơ hội, bước rộng một cái rồi nhảy lên cắm kiếm đào vào chỗ bảy tấc của rắn mỏng.
Con rắn cố gắng vặn vẹo không có kết quả, lực giãy dụa cũng dần dần yếu đi, ngay sau đó bốc hơi như một vũng nước đen bị phơi nắng, trên mặt đất ngoại trừ trứng gà còn chưa ăn xong thì không còn gì hết.
“Sư phụ, đó là cái gì vậy?” Bạch Nguyễn đứng trên ghế thái sư hỏi.
“Đây là rắn âm.” Vân Thanh nhìn mũi kiếm gỗ đào, hình như còn có chút gì đó: “Thứ này không phải rắn yêu nào cũng có thể luyện được, nó phải là con rắn con từ trong tổ, sau đó ăn hết toàn bộ anh em của nó, rắn có máu trả thù, có nhiều oán niệm ngưng tụ lại một chỗ mới có thể tạo ra rắn âm”.
Vân Thanh hơi dừng rồi nói tiếp: “Chủ nhân của rắn âm này là cùng một tổ, vốn có liên thông huyết mạch, hắn còn bắt chúng nó ăn luôn ruột thịt của bản thân, hơn nữa còn có pháp thuật dẫn đường, rắn âm liền biến thành hóa thân của hắn, có thể chia sẻ phần lớn tội ác của hắn, cho nên rắn âm bám lên người người nào là người đó chỉ có đen toàn thân…. Mười năm trước ta dạo chơi bên ngoài mới vô tình nghe nói tới, hôm nay lần đầu tiên thấy”.
“Vậy những quả trứng gà và bùa này để làm gì?” Bạch Nguyễn tò mò hỏi.
“Bùa là bùa thanh tịnh”. Vân Thanh nói, ở trong đạo gia bùa thanh tịnh là đồ thường dùng, có thể hấp thu uế khí và oán niệm: “Uế khí là thứ hỗ trợ cho rắn âm, cái bùa này sẽ hút khô uế khí của nó, như vậy nó sẽ đói, sẽ chui ra tìm ăn, những trứng chim vừa rồi đã được ngâm trong rượu hùng hoàng, nó càng ăn càng khó chịu…. nhớ rõ chưa? Lần sau mà gặp phải biết đối phó như thế nào rồi chứ?”
Bạch Nguyễn chăm chú nghe, còn ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, sư phụ”.
“Thầy Bạch” Lang Tĩnh Phong cởi trần đi tới trước mặt Bạch Nguyễn một vòng, nói: “Thầy xem trên người em có còn khí đen nào nữa không?”
Bạch Nguyễn: “….”
Không xem!