Tối ngày hôm đó, Ngô Đồng tay trái ôm vai Lưu Nhất Hàng tay phải ôm vai Trương Húc, mắt thì sâu mờ, mông lung không rõ nhưng vẫn đầy kiên định, lửa vẫn cháy hừng hừng tuyên bố: “Chúng ta phải cùng nhau đánh bại mấy thằng nhãi bên Hàng không kia!”
Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, nhưng thật không ngờ, ngày hôm này hai người lại đi tới hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Lưu Nhất Hàng, Trương Húc mặt đối mặt, nhìn chằm chằm vào mắt nhau, trong lòng cả hai đều không ngăn được mà bi thương.
“Trương Húc...” Lưu Nhất Hàng hơi khịt mũi, “Những chuyện khác, chúng ta tạm thời dẹp qua một bên đi, tôi thường nghe người ta nói, thời gian sẽ chữa lành tất cả, bằng không chúng ta... để thời gian làm cái chuyện tồi tệ này trở thành hồi ức đi.”
Trương Húc nhìn thật sâu vào trong mắt Lưu Nhất Hàng, một lúc lâu sau, cậu ta mới khẽ gật đầu, cái gật đầu khẽ khàng tới mức thật khó để nhận ra.
“Vậy, hai người chúng ta cùng nhau... trở lại giống như trước kia...” Sắc mặt Lưu Nhất hơi dịu xuống chút một chút, ánh mắt quay lại vẻ trong vắt nhìn Trương Húc, giọng điệu nhẹ nhàng nhả từng chữ.
“Sau đó dạy dỗ lại đám nhóc con Hàng không kia.” Trương Húc mở lời nói tiếp câu dang dở.
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều sửng sốt nhìn nhau, sau đó, không biết ai là người bật cười trước, cuối cùng cả hai cũng vẫn nhìn nhau cười lên ha hả.
Quan hệ hai người lúc này cũng chưa đến mức quay lại như lúc ban đầu, nhưng ít ra một số khúc mắc đã được tháo gỡ.
Từ đầu tới cuối, chuyện mình sẽ dọn ra ngoài ở, Lưu Nhất Hàng không đề cập tới nửa chữ với Trương Húc. Mà tới lúc này, cậu thậm chí bỗng nhiên phát hiện, cái việc cậu có muốn chuyển ra ngoài dương như chẳng có quan hệ gì quá lớn tới Trương Húc.
Nếu đổi góc độ suy nghĩ thì nếu Trương Húc có muốn chuyển ra ngoài cậu cũng không vấn đề gì. Vậy nên, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn không nói, cũng không hỏi chuyện Trương Húc muốn xin học ngoại trú.
Còn những vấn đề khác, cứ dựa theo cái cách cậu nói thôi, giao cho thời gian đi.
Lúc cậu tạm biệt Trương Húc, sắc trời cũng bị màn đêm ôm lấy rồi, Lưu Nhất Hàng đi thẳng về kí túc xá tùy ý thu dọn ít đồ rồi đi đến võ quán.
Mấy ngày nay Lưu Nhất Hàng không tới võ quán rồi, lúc tới, cậu dành chút thời gian làm nóng cơ thể, sau khi khởi động làm nóng cơ thể xong, cậu nhìn xung quanh một vòng. Để ý thấy tiếng đấm bao cát bình bịch của đại sư huynh thì dứt khoát đi qua bên đó. Cậu vẫy vẫy tay chào và cười hỏi: “Sư huynh, đang luyện tập à?”
Đại Đầu là đại sư huynh của phòng tập này, nhưng tính ra anh ta cũng không phải sư huynh thực thụ của cậu trên mặt ý nghĩa.
Lưu Nhất Hàng bắt đầu luyện Taekwondo từ những năm 7 - 8 tuổi đến tận bây giờ, tính ra cũng được 13 năm rồi. Trước khi vào đại học cậu cũng đã lấy được đai đen của Taekwondo, biểu tượng của một kẻ mạnh chân chính.
Lúc lên đại học, cậu cũng không muốn từ bỏ nó, thứ cậu đã luyện bao nhiêu năm trời, thứ mà gần như đã trở thành một phần máu thịt, một phần sinh mệnh cậu. Nhưng võ quán mà trước đó cậu hay đến luyện tập lại cách trường học quá xa, không thể đảm bảo cường độ luyện tập của cậu được. Vì vậy, từ khi lên đại học, Lưu Nhất Hàng thường xuyên tới nơi này, “võ quán Duy Nhất”, để tập luyện. Khi vừa tới đây Lưu Nhất Hàng cũng chỉ là học viên có trình độ cao một chút mà luyện tập tự do, nhưng lâu dần, võ quán trưởng thấy sức mạnh ở phần chân của cậu rất đáng kinh ngạc, lại thêm động tác kĩ xảo phối hợp với khuôn mặt điển trai không có chỗ chê kia của cậu kia rất được, vì thế con đường tài lộc của cậu mở ra. Lưu Nhất Hàng chính thức được trở thành một huấn luyện viên trong võ quán, phụ trách dạy bảo, huấn luyện một số học viên mới.
Nhưng mà, nhưng với một Lưu Nhất Hàng tràn đầy năng lượng thì chỉ với công việc huấn luyện các học viên mới một số động tác trụ cột thì còn lâu mới đạt tới lượng vận động mà cậu cần. Mà ở trong võ quán này, thứ duy nhất có thể khiến Lưu Nhất Hàng cảm thấy phải cố hết sức chính là khiêu chiến người khác, mà người kia không ai khác chính là đại sư huynh Đại Đầu.
Đại Đầu thực ra cũng không phải đầu to thực sự mà chỉ là một loại biệt danh mà người ta đặt cho anh thôi.
Nhưng bộ mặt của anh ta đúng thật là có chút dữ dằn.
Nghe được ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lời nói của Lưu Nhất Hàng, Đại Đầu cũng dừng chân lại, gương mặt vuông vức hình chữ điền trở nên nghiêm túc hơn, anh ta trừng mắt và nói: “Tên nhóc này, mấy ngày nay cậu chạy đâu mà không thấy mặt hả?”
Lưu Nhất Hàng nghe xong thì run lên, cười lấy lòng: “Sư huynh... Chuyện là thế này, gần đây em có hơi bận...”
Sư huynh khoát khoát tay, hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, sư phụ đã thay cậu sắp xếp một lớp vào cuối tuần, mỗi tuần vào thứ hai, thứ sáu, thứ bảy, mỗi buổi dạy hai tiếng, còn thời gian cụ thể do cậu quyết định, à... còn có chuyện này, nghe ý của sư phụ, hình như là ông ấy định tăng lương cho cậu đấy...”