Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 44

“Là vì tôi à?” Lưu Nhất Hàng hỏi, “Hay là vì Vạn Điềm Điềm?”

Trương Húc không đáp, cậu ta vẫn cố chấp quay mặt đi chỗ khác, ép mình không nhìn Lưu Nhất Hàng, không biết gương mặt cậu lúc này nặng nề ra sao.

Trương Húc cố chấp không nhìn Lưu Nhất Hàng mà cậu lại cố chấp nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt tựa như muốn xuyên phá gương mặt dửng dưng kia.

Mà lúc này, sân bóng cách hai người họ không xa, không biết đang xảy ra chuyện gì mà rộ lên tiếng mọi người cười nói, còn có cả tiếng huýt gió vang vang.

Trời chạng vạng những ngày đầu thu, gió nhẹ khẽ lay, xuyên qua tầng lá, lùa vào hai gương mặt anh tuấn của hai cậu thiếu niên trẻ, một khung cảnh đẹp nên thơ.

Nhưng, chỉ duy có hai người họ biết, giờ khắc này, giữa hai người đang tồn tại những đợt sóng ngầm mãnh liệt như thế nào.

“Trương Húc, đừng khiến tôi xem thường cậu.” Qua một lúc lâu, Lưu Nhất Hàng lạnh mặt lên tiếng.

Trương Húc quay phắt đầu lại, gương mặt kinh ngạc lại ngơ ngác không hiểu nhìn chằm chằm về phía cậu.

Lưu Nhất Hàng nhìn cậu ta thật sâu, cậu hít một hơi thật sâu. Không thể phủ nhận, khi đối diện với ánh mắt áy náy nhìn mình của Trương Húc, cậu thật không thể nói gì quá nặng lời được, vậy nên giọng cậu dịu đi đôi chút, ho nhẹ một tiếng rồi trầm giọng hỏi: “Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, tôi cũng không thể nào làm như không thấy gì được, cũng không có cách này làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cậu hiểu chứ?”

Đáp lại cậu là sự trầm mặc nặng nề cùng ánh mắt ngày một tối đi của Trần Dương,

“Tôi không thể an ủi qua loa nói là tôi không trách cậu, nhưng điều tôi nói là thật, tôi hận được cậu... nói cho cùng... tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện là thế nào... Trương Húc...” Lưu Nhất Hàng hít một hơi thật sâu, giọng điệu mềm hẳn xuống: “Chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, cậu là người thế nào, Lưu Nhất Hàng tôi biết rõ... thế nhưng, tôi chỉ... tôi cần chính là thời gian để tiếp nhận chuyện này...”

Trương Húc dùng sức nhấm nuốt từng câu từng chữ Lưu Nhất Hàng nói, những lời của cậu, nghe qua có vẻ hỗn loạn, nhưng dường như cũng không quá khó hiểu...

Nếu cậu ta hiểu không sai, ý Lưu Nhất Hàng là cậu ấy không phải là không thể nào tha thứ cho mình?

Trương Húc nhìn nam sinh đứng trong ánh chiều tà trước mắt bằng ánh mắt khó tin. Người con trai này đã từng là người anh em tốt nhất, thằng bạn thân nhất, là người mà khi mình làm ra những chuyện làm tổn thương cậu nhưng lại vẫn lựa chọn tha thứ cho mình...

“Nhưng, Trương Húc à, cậu xem bản thân cậu lúc này lại làm cái gì hả? Rời khỏi đội bóng? Cậu cho rằng cậu làm vậy sẽ khiến trong lòng tôi dễ chịu hơn sao?” Sắc mặt Lưu Nhất Hàng trầm xuống, trong mắt cũng không còn vẻ ôn hòa, vô hại như thường ngày mà tràn ngập phẫn nộ: “Cậu quên rằng trước kia đã nói như thế nào à? Chúng ta không phải đã hứa cùng nhau dẫn đội bóng giành được chiếc cúp vô địch của giải bóng đá sinh viên toàn thành phố sao? Chúng ta vẫn còn chưa đánh bại Học viện Hàng không, vẫn còn chưa giành được vô địch mà cậu đã định làm rùa đen rút đầu sao?”

“Nhất Hàng...”

“Trương Húc!” Tâm trạng của Lưu Nhất Hàng có phần kích động: “Vì sao cậu lại muốn vì những chuyện không quan trọng kia ảnh hưởng tới quyết định của mình, Vì sao phải vì chuyện này mà buông bỏ những chuyện cậu muốn làm?”

Đúng vậy, tuổi trẻ là những năm tháng khinh cuồng, lúc bọn họ mới chân ướt chân ráo gia nhập đội bóng, huấn luyện viên cùng các đàn anh ma cũ bắt nạt ma mới, đội bóng của đại học Y lúc ấy đến đội bóng của trường âm thịnh dương suy như Sư phạm còn không thắng nổi.

Lúc đó hai người đều giận giữ tới mức tìm tới cả Hiệu trưởng để trách cứ, phản ánh lại. Sau cùng đội bóng được thay một huấn luyện viên chuyên nghiệp, một đám đàn anh khi trước cũng vì sắp tốt nghiệp mà rời khỏi đội. Hai người dựa vào thực lực mà tiến, đánh đâu chắc đó, dần dần trở thành cặp đôi song sát không thể thiếu của đội bóng đại học Y, một tiền đạo với lối chơi không thể cản phá cùng với một hậu vệ cực kì có tính công kích.

Bọn họ đã từng giải bóng đá mùa xuân thường niên xông ra như một con ngựa chiến, đánh bại vài đội hơi yếu chút như đị của Sư phạm, cũng từng đánh bại đội bóng hơi mạnh hơn như đội của Lý Công với đại học L, nhưng bọn họ chưa bao giờ đội bóng mạnh nhất của Thành phố Lâm, Học viện Hàng không.

Bọn họ từng thảm bại quay về sau trận với trận với học viện Hàng không, đêm đó, khi hai tên uống đến say mèm, cùng ôm lấy bả vai của đối phương cùng thể một ngày nào đó, hai thằng nhất định sẽ dẫn đội bóng của Y đánh bại Hàng không, sẽ đứng tên trên cái bục cao nhất kia nhận lấy cúp vô địch.

Kỹ thuật dẫn bóng của Lưu Nhất Hàng và Trương Húc đều rất đỉnh, thế nhưng tính cách lại quá thẳng thắn, đường hoàng, không biết dùng tiểu xảo, cho nên huấn luyện viên không quá coi trọng hai cậu, lúc chọn đội trưởng cũng chọn người có tính cách trầm ổn hơn, người kia chính là thủ thành Ngô Đồng.