Nghe được hai chữ “tăng lương”, hai mắt Lưu Nhất Hàng sáng rực lên, nhưng nghĩ tới việc phải dạy một tuần ba buổi thì hắn không vui nổi nữa. Cậu rũ đầu đầy bất lực, giọng điệu uể oải: “Sư huynh... thứ năm thì không được, em còn phải luyện tập bên đội bóng nữa...”
Sư huynh nhún vai: “Tự đi mà nói với sư phụ ấy.”
Khi hai người đang nói chuyện, sư phụ Cổ đã đi vào từ cửa lớn, vừa vào liếc mắt cái đã thấy cái dáng người cao ngất cùng gương mặt điển trai của Lưu Nhất Hàng, thấy cậu đang đứng nói chuyện cạnh Đại Đầu thì ông hắng giọng một tiếng, rồi giảm thấp thanh âm xuống: “Nhất Hàng.”
Lưu Nhất Hàng nghe thấy sư phụ Cổ gọi mình thì lập tức chạy đến trước mặt ông, nở một nụ cười vô hại với ông, “Sư phụ!”
“Mấy ngày nay cậu đi đâu hả?” Sư phụ Cổ không hề bị nụ cười vô hại của cậu qua mặt, ông biết đây là viên đạn bọc đường của cậu mà, thế nên ông vẫn xụ mặt hỏi đúng trọng tâm.
“Hê hê... ở nhà con có chút chuyện...” Lưu Nhất Hàng mặt dày cười gãi đầu: “Đúng rồi sư phụ, con nghe sư huynh nói rằng sư phụ sắp xếp lớp dạy cho con... chuyện đó... ừm, thứ sáu con phải tham gia luyện tập ở đội bóng đá ở trường nữa, năm sau lại có giải đấu, đoán chừng là không rút thời gian từ đó được...”
Sư phụ Cổ liếc mắt trừng cậu một cái, ông trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, vậy thứ hai với thứ bảy thôi cũng được, thời gian cậu cứ tự quyết định đi, như vậy không có vấn đề rồi chứ?”
“Yeah!” Lưu Nhất Hàng lại vui vẻ lên tiếng: “Thứ hai thì để xế chiều, từ 6 giờ đến 8 giờ đi ạ, còn thứ bảy con sẽ tới vào hai giờ chiều, được chứ ạ?”
Sư phụ Cổ khẽ gật đầu, sau đó nói thêm: “Nhưng mà... chuyện tăng lương cho cậu cũng hoãn lại luôn đi.”
Trong lòng Lưu Nhất Hàng có đôi chút tiếc nuối nhưng lại nghĩ tới mình mỗi tuần chỉ cần dạy hai buổi, thường ngày lại có thể tới quán tập miễn phí tùy thích, mỗi tháng còn có khoảng hơn 1000 nhân dân tệ tiền lương, như vậy thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi.
Nói xong chuyện chính, Lưu Nhất Hàng lại quay sang luyện tập cùng sư huynh Đại Đầu.
Thực lực hai người cũng ngang ngang nhau, nếu nói Lưu Nhất Hàng mạnh bởi sức mạnh phần chân kinh người thêm phản ứng nhanh nhẹn thì ưu thế của Đại Đầu tập trung ở sức mạnh của nắm đấm. Hai người đánh mấy hiệp đánh vẫn khó phân thắng bại, thể lực của cả hai cũng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Sắc trời đã tối, người trong võ quán càng ngày càng ít, đợi tới khi thể lực hai người cạn kiệt mà nằm vật ra đất, mồm và mũi thay nhau cùng thở thì võ quán đã hoàn toàn trống trải, cả võ quán im ắng chỉ nghe đức tiếng thở dốc nặng nề của hai gã đàn ông vừa vật nhau xong.
“Mấy ngày không gặp... thể lực của sư huynh đã lên rồi!” Lưu Nhất Hàng và Đại Đầu cùng nằm trên sàn đấu, đầu đối đầu, ngửa mặt lên nhìn sàn nhà.
Đại Đầu nghiêm khắc nói: “Đó là do cậu gần đây bỏ bê rèn luyện.”
Lưu Nhất Hàng cười hề hề, đang chuẩn bị giải thích đôi ba câu lại chợt nghe thấy tiếng người ở cửa ra vào, giọng nói của mổ người đàn ông, giọng điệu thanh thoát nhẹ nhàng, tràn ngập từ tính lại trong trẻo: “Nhất Hàng, em ở đây à?”Lưu Nhất Hàng lập tức nhảy dựng lên từ trên võ đài, tròng mắt tựa như muốn rớt ra nhìn người đứng ở của. Người kia mặc một bộ vest chỉn chu, dưới chân đi một đôi giày ra sáng bóng, dáng người dong dỏng, cao lớn trong tay người ấy còn cầm hai cái túi giấy to bán ở ngoài kia. Khi nhìn thấy cậu nhìn sang phía này thì người ấy mỉm cười với cậu. Người ấy là Hạ Dương Ba.
Cậu vẫn đứng bất động tại chỗ, trợn tròn hai mắt nhìn về phía anh, sau một lúc lâu sau cậu mới có thể tìm về khả năng ngôn ngữ của mình, “Anh, anh Hạ? Anh, anh... sao anh lại tới đây?”
Thanh âm của cậu không lớn, nhưng trong không gian trống trải, vắng lặng ở võ quán lúc này nó phóng đại cả chục lần khiến nó vô cùng rõ ràng.
Hạ Dương Ba nghe vậy thì giơ hai túi giấy to lên, rảo bước đi về phía trước, tới lúc tới gần chỗ Lưu Nhất Hàng thì hơi ngẩng đầu lên, sau đó dịu dàng cười nói: “Tôi đem đồ ăn đến cho em này...”
Ánh mắt Lưu Nhất Hàng nhìn về túi giấy trong tay Hạ Dương Ba, ánh mắt không tự chủ sáng rực lên, nhìn chằm chằm không nháy mắt một cái. Sau đó cậu nhanh nhẹn nhảy xuống võ đài và đi tới trước mặt Hạ Dương Ba, hai mắt mở lớn, trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn: “Sao anh biết tôi sẽ đói bụng vậy?”
“Không phải em từng nói, vận động xong sẽ dễ đói sao?” Vẻ mặt Hạ Dương Ba như đang nói “tôi biết mà” mà cười với cậu.
Lưu Nhất Hàng cười khúc khích gãi đầu, vừa nói chuyện với Hạ Dương Ba vừa dẫn anh đến hàng ghế cạnh đó. Sau khi để Hạ Dương Ba ngồi xuống, cậu lại chạy chân đất về võ đài, hô lớn với Đại Đầu đang nhắm mắt nằm trên võ đài: “Sư huynh đừng có ngủ! Dậy ăn chút đồ lót dạ này!”
Đại Đầu đứng dậy, liếc mắt nhìn qua đồng hồ treo trên tường, giờ đã sắp chín giờ rồi. Anh quay sang khách khí cười với Hạ Dương Ba rồi lại lắc đầu với Lưu Nhất Hàng và nói: “Không ăn, tôi bị tên nhóc nhà cậu làm phiền cả nửa buổi tối rồi, bị ép khô rồi, phải về nhà nghỉ ngơi đây!”
Lưu Nhất Hàng “hừ” một tiếng, trêu đùa nói: “Là tại thể lực của sư huynh không ổn đấy!”
Khi Hạ Dương Ba nghe câu “bị tiểu tử nhà cậu làm phiền cả nửa buổi tối rồi, bị ép khô rồi” của Đại Đầu không khỏi nghĩ tới phương diện kì quái kia, lông mày như có như không hơi nhếch lên, cứ nhìn bóng dáng mặc võ phục màu trắng mà mỉm cười.
Cậu có bờ vai rộng, cái cổ cao ráo, cho dù đang mặc võ phục rộng thùng thình nhưng cũng không che được vẻ đẹp mắt của cơ thể cậu. Dây đai đen thắt chặt quanh eo để lộ vòng eo rắn chắc hữu lực của cậu, phần dưới eo tựa như đều là chân. Nhìn thân hình cậu cách một lớp võ phục trắng, Hạ Dương Ba không nhịn được sinh ra những ý nghĩ kì quái.
Hai người Đại Đầu và Lưu Nhất Hàng đã nói chuyện xong, Đại Đầu đã đi vào phòng thay quần áo để thay đồ. Lưu Nhất Hàng thì vô tư bước tới chỗ Hạ Dương Ba rồi ngồi xuống, hưng phấn mở hai túi giấy anh mang tới ra.
Là một phần mì thịt, một túi khác là bò hầm khoai tây mà Lưu Nhất Hàng yêu thích nhất. Vừa mở túi giấy ra cái mùi thịt bò đã lập tức bay ra quyến rũ Lưu Nhất Hàng, khiến cậu phải nuốt một ngụm nước miếng. Cậu híp mắt, hít sâu một hơi để hương thịt bò bay hết vào mũi rồi nhìn Hạ Dương Ba với ánh mắt như đang muốn nói “cảm ơn đại ân đại đức của ngài”.
Nhận ánh mắt đầy biết ơn của Lưu Nhất Hàng, khóe miệng Hạ Dương Ba cũng không khỏi nhếch cao hơn mấy phần. Trong lòng đập mạnh hơn một nhịp, tay không khống chế được mà giơ ra xoa đầu cậu, dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: “Mau ăn đi.”
Nhưng, chỉ có một đôi đũa.