Cậu nên là một ánh mặt trời tỏa sáng. Cậu nên tự do mà chạy trên sân bóng. Cậu nên đứng với tư thế hiên ngang, oai hùng trên võ đài, Cậu nên tự học trong thư viện. Cậu nên bình tĩnh mà sử dụng thành thạo con dao trên bàn mổ…
Thậm chí khi cậu buồn bã, đau khổ, hay tuyệt vọng, thì cậu cũng nên ở trong l*иg ngực của anh mà chìm vào giấc ngủ, chứ không phải là lạc vào cái nơi ăn chơi, đàn đúm, buông thả như thế này.
Anh thật sự rất tức giận. Anh cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Lưu Nhất Hàng cũng sẽ không như vậy đâu.
Thế nhưng, khi anh vừa ngồi vào chiếc ghế đối diện Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng liền ngẩng đầu, ngạc nhiên mà nhìn anh. Một lúc sau, cậu mới vui vẻ cười lên, vô tư nói “Anh Hạ, anh đến rồi à.”. Lúc ấy, anh như chìm vào luôn trong ánh mắt dịu dàng của Lưu Nhất Hàng.
Hạ Dương Ba dừng một chút, nhìn thấy chai rượu đã vơi đi một nửa kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi Lưu Nhất Hàng: “Em đã uống bao nhiêu vậy?”
Lưu Nhất Hàng mỉm cười, chỉ vào chai rượu: “Đây này!” Sau đó dường như còn nhớ ra gì đó nữa, lại nói thêm: “À đúng rồi! Vừa nãy còn uống mấy chai bia với Trương Húc nữa!”
Hạ Dương Ba nhướng mày: “Trương Húc hả?”
Hai mắt của Lưu Nhất Hàng mơ hồ, cứ câu này lộn vào câu kia mà nói hết những chuyện đã xảy ra cho Hạ Dương Ba nghe. Nói xong hình như có chút khát nước, cầm chén rượu trên bàn lên uống ực một cái, liền bị sặc đến ho dữ dội.
Hạ Dương Ba đau lòng, bất đắc dĩ mà cầm lấy chén rượu trong tay của cậu, bảo người phục vụ lấy một cốc nước ấm đến đây. Anh dịch ghế sang bên cạnh Lưu Nhất Hàng, một tay nâng đầu cậu lên, một tay cầm cốc nước, nhẹ nhàng cho cậu uống nước.
Lưu Nhất Hàng cũng cầm vào tay Hạ Dương Ba để uống mấy ngụm nước, sau đó thoải mái mà quệt miệng vài cái, cười hì hì nhìn Hạ Dương Ba: “Cám ơn anh, anh Hạ… Vẫn là anh tốt với tôi nhất…”
Trong lòng của Hạ Dương Ba nghĩ thầm rằng, không biết lúc em tỉnh táo lại có cho là như vậy không nữa. Nhưng ngoài miệng lại nói đến câu chuyện vừa rồi: “Vậy thì em nghĩ thế nào về Trương Húc và Vạn Điềm Điềm?”
“Sao cơ, nghĩ thế nào là thế nào?” Đầu lưỡi Lưu Nhất Hàng như xoắn cả vào nhau, mê man nhìn Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba và cậu nhìn nhau một lát, rồi anh lại rời tầm mắt đi, bất lực mà thở dài một hơi, giơ tay lên xoa nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cậu, mất mát mà nói: “Thôi bỏ đi…”
“Bỏ, bỏ đi…” Lưu Nhất Hàng cũng bắt chước giọng điệu ấy, ngay khi Hạ Dương Ba chỉ nghĩ đơn giản cậu đang nhại lại anh như một con vẹt thôi thì cậu lại cạn nốt chén rượu, trầm giọng nói: “Bỏ đi… Tôi với, với bọn họ… Cũng, cũng chẳng có, chẳng có quan hệ gì cả…”
------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Lưu Nhất Hàng bị cơn đau đầu đánh thức, cậu sững sờ mở mắt ra, ôm chặt cái đầu sắp nổ tung của mình, cảm giác trước mắt như quay cuồng. Cậu nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, mới thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn của nhà Hạ Dương Ba.
Tình cảnh ngày hôm qua từng cảnh từng cảnh lần lượt xuất hiện trước mắt Lưu Nhất Hàng. Vạn Điềm Điềm tìm cậu, bày tỏ sự hối hận và muốn hoà hợp lại với cậu, cùng Trương Húc đối mặt nói chuyện ở kí túc xá, sau đó bọn họ ra quán xiên nướng ven đường ở ngoài trường cùng nhau uống rượu. Sau khi tách ra khỏi Trương Húc, tâm tình cậu có chút không vui, lại đi vào một quán bar, gọi một chai rượu mạnh...
Hình như trong lúc mơ mơ hồ hồ cậu có nhận được cuộc gọi từ Hạ Dương Ba...
Những chuyện tiếp theo, Lưu Nhất Hàng không có ấn tượng gì nữa.
Lưu Nhất Hàng tu hú chiếm tổ chim khách nằm hình chữ đại trên cái giường lớn của Hạ Dương Ba, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
“Dậy rồi à?” Giọng điệu hơi cao lên của Hạ Dương Ba làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Nhất Hàng, kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Dương Ba đang đứng ở cửa phòng ngủ, đột nhiên có chút xấu hổ, chật vật ngồi dậy từ trên giường: "Anh, anh Hạ..."
Hạ Dương Ba cười nhẹ: "Sao dáng vẻ của em lại như thế này? Nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ vậy!"
Lưu Nhất Hàng xấu hổ cười cười, theo phản xạ có điều kiện vươn tay sờ sờ sau đầu, trông có chút ngốc nghếch đáng yêu, muốn nói nhưng lại thôi nhìn về phía Hạ Dương Ba: "Anh, anh Hạ... Hôm qua tôi có… tôi nói điều gì không nên nói hay không? "
“Chuyện không nên nói?” Hạ Dương Ba khó hiểu nhìn cậu, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc: “Em nói, em không còn liên quan gì đến Vạn Điềm Điềm nữa. Câu này có được tính không?”
“Hả?” Lưu Nhất Hàng nhất thời không phản ứng được, sững sờ nhìn Hạ Dương Ba.
“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Hạ Dương Ba nhún vai, cười hờ hững: “Em không nói gì cả, lúc say thì lăn ra ngủ, rất ngoan."