Trong lòng của Lưu Nhất Hàng đang rối tung hết cả lên như một mớ hỗn độn. Nhưng cậu càng uống rượu vào, đầu óc lại càng tỉnh táo, cuối cùng cậu mới dần hiểu ra một chút.
Lúc trước nhờ Trương Húc mà cậu mới quen biết Vạn Điềm Điềm. Hai người bọn họ yêu nhau được một năm thì Trương Húc và Vạn Điềm Điềm lại tự nhiên tuyên bố rằng họ đang yêu nhau, sau đó cậu bị coi như người thứ ba mà loại khỏi vòng tròn. Thế mà giờ chỉ mấy tháng sau, hai người bọn họ lại nói với cậu rằng, người mà Vạn Điềm Điềm thật sự yêu là cậu, Lưu Nhất Hàng.
Vì vậy mà mối quan hệ bây giờ lại thành Trương Húc yêu Vạn Điềm Điềm, Vạn Điềm Điềm yêu Lưu Nhất Hàng, còn Lưu Nhất Hàng...
Mà giờ điểm mấu chốt, Lưu Nhất Hàng tự nhiên có một suy nghĩ vô cùng buồn cười, chắc là cậu phải yêu lại Trương Húc thì mới khiến cho cái tam giác tình yêu này có nhiều màu sắc hơn một chút nhỉ?
Nghĩ như vậy, Lưu Nhất Hàng không nhịn cười mà bật cười “Phụt” một cái, trong lòng tự cười thầm, cười chính mình đã đi với Hạ Dương Ba nhiều đến nỗi không nhận ra rằng yêu một người đồng tính là một chuyện gì đó nghiêm trọng như thế nào.
Nhưng sau khi cẩn thận mà suy nghĩ lại thì Hạ Dương Ba đã từng hứa với mình sau này sẽ tuyệt đối không bao giờ làm phiền đến Hứa Ngụy Trì nữa, mà lại không thấy anh nói gì về tính hướng của mình trước mặt cậu.
Thậm chí, Lưu Nhất Hàng còn cảm thấy rằng Hạ Dương Ba còn không hề cố tình che giấu tính hướng của mình. Nói cách khác là, vì sao Hứa Ngụy Trì đã là bạn bè với anh mười mấy năm rồi mà lại hoàn toàn không biết gì cả?
Lưu Nhất Hàng không biết mình đã say đến mức nào nữa, hai mắt như có sương mù, một tay chống đầu, trong như còn đang tự hỏi bản thân một vấn đề gì đó, khiến nhiều người chú ý đến cậu. Trong quán bar không chỉ có các cô gái bị hormone quanh người cậu hấp dẫn, mà ngay cả những chàng trai, những người đàn ông cũng không kiềm chế được bản thân mà liên tục nhìn về phía cậu đang ngồi.
Mà ngay lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên.
“Nhất Hàng! Hôm nay tôi đã kết thúc một vụ án lớn rồi. Em có muốn đi ăn bữa khuya với tôi để cùng nhau ăn mừng không?” Giọng nói hào hứng của Hạ Dương Ba truyền qua điện thoại, khiến Lưu Nhất Hàng cũng cảm thấy tâm trạng như được vui lây.
Nhưng đầu lưỡi cậu lại cảm thấy hơi cứng: “Được, được thôi…”
Có lẽ Hạ Dương Ba đã nghe được những tiếng ồn ào, ầm ĩ, tiếng người nói chuyện và cả âm nhạc sôi động, anh có chút không hài lòng mà nhíu mày hỏi: “Em đang ở bên ngoài hả? Đang ở đâu vậy?”
Lưu Nhất Hàng mơ hồ mà nói tên và địa chỉ của quán bar ra. Hạ Dương Ba nghe xong liền lập tức cúp điện thoại luôn.
Thật kì lạ, trước khi nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Dương Ba thì Lưu Nhất Hàng vẫn cảm thấy mình còn khá tỉnh táo, mà sau khi nghe cuộc gọi của anh, cả người cậu đều loạn hết cả lên, trong đầu lại như một mớ hỗn độn, không đâu vào đâu cả, khiến cho cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Một lúc sau, chiếc xe Land Rover màu đen sang trọng của Hạ Dương Ba liền dừng trước cửa quán bar. Người phụ trách chỗ để xe vội vàng chạy đến hỏi anh có muốn tìm lái xe không. Sắc mặt của Hạ Dương Ba tối đen, liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng nói một câu “Không cần”, rồi bước nhanh vào phía trong quán bar, nhìn xung quanh một lúc, tìm kiếm bóng dáng của Lưu Nhất Hàng.
Mà dù ở trong đám đông, vẫn có thể dễ dàng mà tìm thấy được Lưu Nhất Hàng.
Trên người cậu vốn đã mang hơi thở có thể thu hút ánh mắt của người khác, nhưng cậu lại chẳng bao giờ ý thức được sức hấp dẫn của mình cả. Loại tính cách đơn giản đến ngốc nghếch này pha trộn với hormone của tuổi trẻ, sự lạc quan tỏa sáng như ánh mặt trời, vẻ ngoài ưa nhìn, còn có một dáng người to lớn, cân đối do thường xuyên vận động mà thành, khiến cho vẻ đẹp của cậu càng khó cưỡng hơn nữa.
Hạ Dương Ba dễ dàng mà tìm thấy bóng dáng cô đơn kia giữa một đám người đang quay cuồng, đắm chìm đến điên cuồng trong quán bar.
Lưu Nhất Hàng ngồi một mình ở một góc sáng sủa, bên cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ, hai mắt mờ mịt mà cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn, cứ như đang nhìn thấy thứ gì kì lạ lắm, hoặc còn đang không biết mình là ai luôn rồi.
Hạ Dương Ba hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại cơn tức giận bên trong mình, bước nhanh đến chỗ Lưu Nhất Hàng đang ngồi.
Anh không biết tại sao mình lại phải tức giận nữa. Anh chỉ biết rằng khi nghe được giọng nói say xỉn của Lưu Nhất Hàng cùng với tiếng ầm ĩ kia qua điện thoại, anh liền cảm thấy lo lắng không thể tả được. Anh lo cậu uống nhiều rượu sẽ hại người, lo rằng nếu ở chỗ kia thật thì cậu sẽ bị làm sao.
Nói tóm lại, anh không thích Lưu Nhất Hàng đến những chỗ như thế này.