Từ lúc nhỏ tới giờ Lưu Nhất Hàng chưa bao giờ được khen ngoan cả, ngay cả khi còn nhỏ cũng nổi tiếng là nghịch ngợm và hiếu động, nói chung là không ai đem chữ ngoan này đặt cùng với cậu, không khỏi có chút xấu hổ, cậu cảm thấy được miêu tả này có chút không hợp với người đàn ông trưởng thành như cậu, hai má không khỏi có chút nóng lên.
Lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hạ Dương Ba giống như đang nói đùa vậy, vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng lập tức chìm xuống một chút, cậu nghiêng đầu không nhìn Hạ Dương Ba, mơ màng nhìn chằm chằm vào góc tường cho đến khi Hạ Dương Ba không kìm được mà phá vỡ im lặng kêu cậu dậy ăn sáng, chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hạ Dương Ba đang nhìn cậu cười cười, nghiêm túc nói: "Cho dù là ngày hôm qua tôi không nói ra điều đó, nhưng trong lòng tôi thật sự đúng là đã nghĩ như vậy. "
Hạ Dương Ba sửng sốt, khó hiểu nhìn cậu: "Hả?" “Tôi không còn liên quan gì đến Vạn Điềm Điềm nữa.” Lưu Nhất Hàng nói rõ từng chữ một.
Hạ Dương Ba cúi đầu, không rõ thái độ nhìn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng cười với cậu: “Dậy ăn chút gì đi.” Nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp, cũng không thèm đợi Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng nói xong cũng không nhận được phản ứng mà mình mong muốn, cảm thấy có chút thất vọng, cậu ngượng ngùng thức dậy, đi theo Hạ Dương Ba vào bếp.
Trên bàn chỉ có sữa bò và bánh mì nướng rất đơn giản, Lưu Nhất Hàng thô lỗ gắp hai lát bánh mì nướng trên đĩa và cắn một miếng lớn, mới phát hiện thấy bên trong đó có trứng rán, giăm bông, cà chua và nước sốt trộn salad.
Bánh mì nướng kẹp nhân rõ ràng là làm cho người ta thèm ăn hơn so với bánh mì nướng nguyên cám đơn giản. Lưu Nhất Hàng cắn một miếng lớn, nhai hai ba lượt là đã ăn sạch phần ăn của mình, sau khi ăn xong còn liếʍ nước salad dính trên khóe miệng, ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nhìn Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba từ từ nhai nuốt, chuyên tâm thưởng thức bộ dạng ăn uống vừa thành kính vừa xem như không có ai bên cạnh của Lưu Nhất Hàng. Cho đến khi đôi mắt to ngấn nước của Lưu Nhất Hàng nhìn anh với vài phần mong đợi và xấu hổ, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng như có một sợi dây dao động, dư âm quanh quẩn.
Bộ dáng vừa tham ăn vừa đáng thương của Lưu Nhất Hàng thật sự khiến trái tim của Hạ Dương Ba cảm thấy rung động, nhìn thấy cậu giống như một chú cún nhỏ đang khúm núm xin ăn, Hạ Dương Ba không khỏi nghĩ muốn trêu chọc cậu một chút, vì vậy giả vờ nhìn cậu: "Sao vậy?"
Lưu Nhất Hàng chớp chớp mắt, cắn chặt môi như đã hạ quyết tâm, ấp a ấp úng hỏi: “Còn...còn nữa không…?” Bởi vì xấu hổ, giọng nói của cậu có vẻ hơi mơ hồ và yếu ớt, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào, hoàn toàn khác với vẻ ngoài trầm lắng lại trong sáng ngày thường, trong lòng Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy rối bời.
“Chưa no sao?” Hạ Dương Ba đặt chiếc bánh mì trong tay mình xuống, nghiêm túc nhìn cậu hỏi. Anh phát hiện càng tới gần Lưu Nhất Hàng lại càng bị cậu hấp dẫn, loại lực hút này giống như hố đen gần như hoàn toàn khống chế anh, làm cho anh không cách nào phản kháng.
Lưu Nhất Hàng xấu hổ cười, gãi đầu: "Ừ..."
Hạ Dương Ba không khỏi mỉm cười, đứng dậy: "Tôi sẽ làm cho em một phần khác. Em uống chút sữa trước đi đã."
Lưu Nhất Hàng ngoan ngoãn gật đầu, giống như để xác nhận Hạ Dương Ba nói cậu "rất ngoan" lúc trước, cậu ngoan ngoãn cầm ly sữa lên, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
Sữa để lại một vết trắng trên môi cậu, khiến cậu trông giống như một ông già dễ thương với bộ râu trắng, Hạ Dương Ba không nhịn được cười, nhướng mày nhìn cậu, rồi chỉ chỉvào đỉnh môi mình. Lưu Nhất Hàng phản ứng lại, nhanh chóng đưa lưỡi liếʍ sữa còn dính trên môi.
Chỉ một hành động vô thức như vậy thôi cũng đã biến thành một loại trêu tức trong mắt một người đã từng có kinh nghiệm tình trường lại còn bị cấm dục nhiều ngày như Hạ Dương Ba. Cổ họng anh không kìm được mà khô khốc, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tà ác bùng lên nhanh chóng từ bụng dưới, khi ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt tươi cười ngây thơ và có chút ngốc nghếch của Lưu Nhất Hàng, ngọn lửa đó lập tức như biến thành cả thảo nguyên bùng cháy.
Hai má Hạ Dương Ba nóng bừng, anh ho khan một tiếng, sau đó xoay người bước đến bàn điều khiển, cố gắng hít thở sâu, một lúc sau, anh mới kìm nén được loại du͙© vọиɠ không tên này.
Mà người tạo ra tất cả những điều này, Lưu Nhất Hàng lại đang ngồi không biết gì ở bàn ăn phía sau, tay trái cầm ly sữa, nhấp từng ngụm nhỏ còn lại nửa ly, đặt tay phải lên bàn, đầu hơi cúi, ngón trỏ gõ nhẹ vào mặt bàn, một tiếng ngân nha dễ chịu theo nhịp điệu phát ra từ cổ họng.
Hạ Dương Ba bất lực thở dài, cười khẽ, dù sao thì đó cũng chỉ là một cậu trai trẻ mà thôi, không giấu được chuyện trong lòng, cũng sẽ không thèm lo lắng về chuyện đã xảy ra, dù hôm qua cậu đã chán nản đến mức say xỉn nhưng khi mặt trời mọc thì lại rất dễ dàng đem những gì đã xảy ra ngày hôm qua bị ném ra sau đầu.