Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 6

Hứa Ngụy Trì cười nhẹ: "Vậy anh liền giao cả cho cậu đấy."

Lưu Nhất Hàng hất cằm về phía Hứa Ngụy Trì ra hiệu cho anh yên tâm.

Hứa Ngụy Trì mỉm cười, quay đầu lại thì thấy Hạ Dương Ba đang mơ màng nhìn Lưu Nhất Hàng, sau đó phản ứng lại, nói với Lưu Nhất Hàng: "Đây là bạn từ thời đại học của anh, Hạ Dương Ba, ngày mai cậu ấy cũng sẽ là phù rể của anh."

Lưu Nhất Hàng vẫn đang cắn nửa miếng thịt vừa mới gắp trong miệng, miệng còn dính đầy dầu, cậu nuốt cả miếng thịt xuống, nhìn Hạ Dương Ba một cách mất tự nhiên, một lúc lâu mới ngượng ngùng gọi: "Anh Hạ."

Hạ Dương Ba mỉm cười với cậu, học hỏi cách Hứa Ngụy Trì gọi cậu: "Nhất Hàng."

Lưu Nhất Hàng bị hấp dẫn bởi đồ ăn ngon, cũng lười nói chuyện với anh, sau khi nở một nụ cười lịch sự thì lại cúi đầu xuống, tiếp tục chiến đấu với đống mỡ lớn trong bát.

Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Dương Ba càng sâu thêm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người thích ăn thịt mỡ như vây mà cậu ta không hề béo chút nào, ngược lại còn rất vừa vặn.

Lúc này, anh vẫn chưa nhận ra rằng kể từ khi Lưu Nhất Hàng xuất hiện trong tầm mắt anh, tần suất anh nghĩ đến Hứa Ngụy Trì càng ngày càng ít đi.

Lưu Nhất Hàng đang chăm chú ăn uống, hoàn toàn không hề để ý đến những lời bàn tán sôi nổi của những người cùng bàn, cậu càng không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Dương Ba.

Đột nhiên, điện thoại di động của cậu vang lên, cậu liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, không chút do dự trả lời: "Xin chào, Điềm Điềm?"

...

"Bây giờ anh đang ở bên anh rể... ừm... anh không đi, lát nữa anh còn phải đến chỗ của chị anh... em cũng về sớm đi, đừng chơi với bọn họ nữa, đã trễ rồi, biết không?... Ừm... có ai đưa em về không? Nếu không có thì em hãy gọi cho anh, anh sẽ đến đón em... không sao đâu... ừ... chú ý an toàn... được thôi..."

Không biết ở đằng kia đang nói cái gì, cậu quay đầu lại liếc nhìn Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba, có chút xấu hổ, cúi đầu, che micro, thì thào nói: "Anh cũng yêu em!"

Tuy nhiên, cả hai người bọn họ đều nghe thấy.

Hạ Dương Ba bình tĩnh cười, không nói gì, nhưng Hứa Ngụy Trì lại quan tâm hỏi: "Có phải là Vạn Điềm Điềm không?"

Lưu Nhất Hàng liếc nhìn Hạ Dương Ba, cái người đang quay mặt lại, giả bộ như đang rất thờ ơ kia.

"Đúng vậy, cô ấy đi hát với mấy người bạn, hỏi em có muốn đi cùng không. Em phải về bàn bạc với chị em và mấy người nữa xem ngày mai nên chặn cửa như thế nào, làm sao có thời gian mà đi!"

Hứa Ngụy Trì gật đầu: "Vậy ngày mai cô ấy có đến không?"

Nói đến đây, Lưu Nhất Hàng cáu kỉnh nắm lấy tóc mình: "Cô ấy nói rằng mối quan hệ của bọn em vẫn chưa đến mức đó, cô ấy không định đến, còn nói sẽ phát cho chị em một bao lì xì qua wechat."

Nói đến đây, Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn Hứa Ngụy Trì đầy đau khổ: "Anh Hứa, nói thật nhé, sau khi anh và chị gái em kết hôn, anh có thể quản chị ấy không, để chị ấy bớt mắng em chút đi... em đã không phải là một tên nhóc nữa rồi…"

Hứa Ngụy Trì gõ đầu cậu một cái: "Cậu tự mình ngoan ngoãn một chút là cô ấy sẽ không mắng cậu nữa ngay, không phải hay sao?"

Lưu Nhất Hàng cong môi: "Đó là bởi vì chị gái của em quá nghiêm khắc, cho nên cũng chỉ có anh mới chịu được."

Hứa Ngụy Trì từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

Nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba không thể không ghen tị. Cậu ấy đối xử với Lưu Nhất Hàng tốt như vậy, cứ dựa theo đây mà tính thì chẳng phải Hứa Ngụy Trì sẽ chiều chuộng Lưu Nhất Ngôn đến tận trời sao?

Cô gái Lưu Nhất Ngôn đó, rốt cuộc tốt ở chỗ nào?

Nhìn thấy em trai cô ấy Lưu Nhất Hàng chân dài, vai rộng, eo lại hẹp, lông mày kiếm và mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, dù thế nào đi nữa thì Lưu Nhất Ngôn hẳn phải một cô gái xinh đẹp tươi tắn lại thêm khí chất phi phàm?

Hạ Dương Ba không biết trai thẳng nghĩ gì, nhưng trong mắt người đồng tính bọn anh thì Lưu Nhất Ngôn chỉ có thể được coi là "ưa nhìn" bình thường, thậm chí không "đẹp".

Nhưng mà, ngay cả khi đó không phải là Lưu Nhất Ngôn, cho dù đó là những người gì mà Mã Nhất Ngôn, Châu Nhất Ngôn, Cẩu Nhất Ngôn...

Dù thích ai đi nữa thì Hứa Ngụy Trì cũng sẽ không thích Hạ Dương Ba. Con mẹ nó ai bảo anh không phải phụ nữ làm gì chứ?

Hạ Dương Ba có chút cáu kỉnh, cởi hai cúc áo sơ mi ra, thấp thoáng lộ ra hầu kết và xương quai xanh, hít một hơi thật sâu.

Anh vô thức quay đầu nhìn về hướng Lưu Nhất Hàng, phát hiện ra cậu chẳng thèm để ý người bên cạnh, vẫn đang vùi đầu, vướng bận đám thức ăn trong bát, khó có thể tách ra.

Khuôn mặt góc cạnh của Lưu Nhất Hàng tạo thành cái bóng xinh đẹp in lên bàn ăn. Đôi lông mi dài rũ xuống của cậu ấy khẽ run lên, hai má phồng lên, miệng đầy thức ăn nhưng cậu không ngừng nhét đủ loại món ăn ngon vào miệng, yết hầu của cậu cũng trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt.