Hơi thở trẻ trung và mùi vị ánh nắng trên người cậu dồn dập xông về phía Hạ Dương Ba.
Đột nhiên, Hạ Dương Ba cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới truyền đến một luồng nhiệt nóng khiến anh khó thể nào khống chế được, anh khẽ ho một tiếng, giả bộ hờ hững, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Anh cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh, như là sắp thoát ra khỏi l*иg ngực vậy.
-------------------------------------
Đôi tân lang tân nương quả nhiên là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa ...
Là phù rể, Hạ Dương Ba, Triệu Dực và Phương Húc đều bị rót rất nhiều rượu, đặc biệt là Hạ Dương Ba, hễ có ai mời một ly rượu là anh đều sẽ giật lấy ngay, không nói lời nào, bất kể lí do mà đổ vào miệng.
Hình như là có chút cố ý mua say, dù sao thì ở nơi náo nhiệt thế này cũng không có ai nhìn ra sự khác thường của anh, chỉ cần anh vì chú rể thì mọi người đều tùy ý anh cả.
Hạ Dương Ba cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, bắt đầu từ buổi sáng khi đi đến nhà Lưu Nhất Ngôn đón dâu, trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu vô cùng, tại tiệc cưới buổi tối, khi anh nhìn hai người xứng đôi vừa lứa trước mặt này, Hạ Dương Ba cảm thấy tim mình như muốn vỡ nát.
Người trong lòng mình yêu thầm mười năm hôm nay lại trở thành chú rể của người khác, ai có thể cười nổi chứ.
May mắn thay, về phương diện giả vờ này thì Hạ Dương Ba đã làm rất tốt, cho đến khi tàn tiệc, vẫn không ai nhận ra sự bất thường của anh.
Lưu Nhất Ngôn, tình địch trong tưởng tượng ở trong lòng anh mười năm, giờ phút này, cuối cùng từ ảo ảnh mơ hồ chuyển thành những đường nét rõ ràng, trở thành người sống sờ sờ.
Hạ Dương Ba đứng đằng sau nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn trong lúc lơ đãng lúc nào cũng vô tình hòa vào nhau, rồi hình thành một bong bóng ấm áp không thể nguôi ngoai trong tim Hạ Dương Ba.
Chỉ cần là nơi Lưu Nhất Ngôn có mặt thì đôi mắt của Hứa Ngụy Trì sẽ không bao giờ rời khỏi người cô.
Bon bọ thỉnh thoảng sẽ thì thầm với nhau, Lưu Nhất Ngôn lo lắng nói: "Hứa Ngụy Trì, em rất căng thẳng."
Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng siết chặt tay cô: "Có anh đây rồi."
Cô gật đầu rồi nhìn vào mắt Hứa Ngụy Trì, trong ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại.
...
Khi tiệc cưới buổi tối kết thúc, Hạ Dương Ba cũng thành công rời khỏi nơi đó.
Lúc này, khách mời đã về gần hết, người thân, bạn bè đang rục rịch chuẩn bị náo động phòng, Hứa Ngụy Trì cười cười, chỉ nói: “Muốn chơi cũng được, nhưng chúng ta nói chuyện trước đã, mọi người chỉ đến điểm rồi dừng đấy... "
Mọi người đều mặc kệ ước pháp tam chương gì đó, đều gật đầu đồng tình, có gì thì đến lát nữa rồi tính.
Hạ Dương Ba từ trên ghế loạng choạng đứng lên, cố nén cơn buồn nôn vẫy tay với bọn họ: "Tôi không đi, ngày mai tôi có việc gấp phải trở về Thành phố G, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước..."
Hứa Ngụy Trì lo lắng nhìn anh: "Dương Ba..."
Mọi người cũng nói: "Phù rể, đừng đi mà! Cùng nhau đi náo động phòng đi..."
"Đúng vậy, đúng vậy! Náo động phòng là tiết mục cuối cùng, làm sao có thể bỏ sót..."
"..."
Hạ Dương Ba giữ chặt tay, nở một nụ cười thoả đáng với mọi người: "Ồ, thôi bỏ đi..."
Cũng không biết chuyện "thôi bỏ đi" này là nói với người khác hay với chính bản thân mình.
Nói xong anh quay người lảo đảo đi ra khỏi cổng khách sạn.
Sau lưng anh vẫn là tiếng ồn ào của mọi người.
"Ơ, đùa chứ sao phù rể lại như thế này ..." Có người lẩm bẩm có chút bất mãn.
“Đừng nói nữa!” Một người khác thì thào với anh.
Giọng nói của Lưu Nhất Ngôn vang lên: "Hứa Ngụy Trì, có phải là anh ấy uống quá nhiều rồi không?"
Hứa Ngụy Trì trả lời: "Ngày thường tửu lượng của Dương Ba rất tốt, sao lại như vậy ..."
Một người cất lời nói, có thể là Triệu Dực, cũng có thể là là Phương Húc: "Để cậu ta về khách sạn như thế này có sao không? Cậu ta đứng còn không vững nữa!"
"Có muốn tìm người đưa anh ta về không? Ngày trọng đại như vậy mà xảy ra chuyện gì thì không hay ..." Không biết là ai đưa ra đề nghị.
"Nhất Hàng... em đi tiễn cậu ấy đi..." Có vẻ như là giọng của Lưu Nhất Ngôn, thực sự khá hay, Hạ Dương Ba nghĩ.
Một giọng nam bất đắc dĩ vang lên: "Chị..."
"Nhất Hàng... Em ngoan ngoãn nghe lời đi... Nếu như em không đi thì chỉ có thể là Hứa Ngụy Trì đích thân đi... Vậy em nói xem chị phải lam gì bây giờ?"
Hạ Nhất Hàng không thể nhịn được bật cười. Anh không nghĩ Lưu Nhất Ngôn lại cư xử như một đứa trẻ với em trai mình thế này. Thật thú vị ...
Ngay khi Hạ Dương Ba đang phân tâm liền cảm thấy một luồng gió thổi tới bên người, tiếp theo là mùi vị của ánh nắng nồng đậm hòa cùng hơi thở của cỏ cây, anh không khỏi ngẩng đầu, há miệng hít một hơi thật sâu.
Có tiếng cười trầm thấp từ một người bên cạnh, sau đó, cậu hỏi thăm anh nhưng không hề tỏ ra quan tâm, thậm chí còn là giọng nói bất mãn: "Anh không sao chứ?"