Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 5

Vậy thì mày còn gì mà không cam tâm nữa?

Hạ Dương Ba tự nói với chính mình.

Mấy người bận rộn cả ngày, đến buổi tối cuối cùng cũng được rãnh rỗi, Hứa Ngụy Trì mời mọi người đi ăn tối.

Đang gọi đồ ăn thì điện thoại của Hứa Ngụy Trì đổ chuông, Hứa Ngụy Trì ra hiệu cho người phục vụ đợi một lúc rồi nhanh chóng bắt máy: "Nhất Hàng."

Không biết người trong điện thoại nói cái gì, Hứa Ngụy Trì cười nhẹ, sau đó trả lời: "Vậy cậu tới đây đi, anh đang ở câu lạc bộ “Long Môn” ... À, đúng vậy... nhà anh gần chỗ này... được rồi, cậu chưa ăn cơm đúng không?...Ừ cậu cứ thong thả, bọn anh sẽ đợi cậu đến cùng ăn."

Sau khi cúp điện thoại và gọi đồ ăn, Hứa Ngụy Trì giải thích với mọi người: "Đó là Nhất Hàng, Nhất Ngôn nói rằng cô ấy quên đưa cho tôi thứ gì đó nên nhờ cậu ấy mang đến cho tôi. Cậu ấy sẽ đến ngay bây giờ đây, chúng ta chỉ cần đợi cậu ấy vài phút là được."

Thấy Hạ Dương Ba vẫn còn ngơ ngác, anh ấy liền giải thích: "Nhất Hàng là em họ của Nhất Ngôn, có mối quan hệ rất tốt với Nhất Ngôn, vì vậy có thể nói tôi là người nhìn cậu ấy trưởng thành đấy.”

Hạ Dương Ba cười nói: "Cậu giỏi lắm, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lôi kéo cậu em vợ rồi!"

Hứa Ngụy Trì ngượng ngùng xoa mũi, không phản bác.

Chỉ một lúc sau, Lưu Nhất Hàng đã đến.

Dường như cậu có chút gấp gáp, cậu đẩy cửa phòng bao ra, chợt nhận ra tất cả mọi người bên trong phòng bao đều đang nhìn mình chằm chằm, cậu không khỏi sững sờ, đứng ngây ra ở cửa, căng thẳng quá không biết nên làm gì mới tốt…

Ngay lúc đó, Hạ Dương Ba đột nhiên nghĩ đến một câu, Thượng Đế nói, ánh sáng là đây.

Cậu trai trẻ cao lớn trước mặt này, cao tầm một mét tám lăm, chân mang đôi giày chơi bóng màu trắng, mặc một chiếc quần tây màu ka-ki làm cho đôi chân vốn đã dài lại càng thêm thon dài thẳng tắp. Thân trên mặc chiếc áo khoác bóng chày rộng rãi màu xanh đậm khiến cậu ấy trông tràn đầy hương vị thanh xuân.

Dù có những biểu cảm xấu hổ ngượng ngùng trên gương mặt nhưng cậu chàng vẫn không thể che giấu được đôi lông mày rậm kia của mình.

Cậu giống như một luồng hào quang rực rỡ.

Với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng như ngôi sao, đôi môi mỏng của cậu khẽ mở, nhìn về phía họ thì thầm: "Anh Hứa..."

Hứa Ngụy Trì vẫy tay với cậu rồi chỉ vào vị trí bên tay phải của anh ta: "Sao cậu lại đứng đó vậy? Vào đây ăn cơm đi!"

Cậu gật đầu, ngoan ngoãn đi tới chỗ Hứa Ngụy Trì ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một tờ giấy trắng hình vuông nhỏ được gấp gọn gàng, đặt vào lòng bàn tay Hứa Ngụy Trì, bên tai anh thì thầm: "Chị em nói, đêm nay anh có thể thả lỏng thoải mái một chút."

Nói xong, cậu đưa cho Hứa Ngụy Trì một ánh mắt anh tự hiểu đi.

Hứa Ngụy Trì cưng chiều nhìn cậu rồi mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Hạ Dương Ba đang ngồi bên tay trái của Hứa Ngụy Trì cho nên sự trao đổi giữa hai người anh đều nhìn thấy được hết, đặc biệt khi Lưu Nhất Hàng nháy mắt đầy ẩn ý với Hứa Ngụy Trì, anh ấy không thể nhịn được phì một cái cười thành tiếng.

Lưu Nhất Hàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuy cười mà như không cười của Hạ Dương Ba, trong nháy mắt mặt cậu đỏ bừng bừng.

Hạ Dương Ba không biết hạn chế, lại còn nhướng mày, mỉm cười nhìn cậu.

Lưu Nhất Hàng bị một người vừa gặp gỡ lần đầu tiên nhìn như vậy, trong lòng cậu cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba, sau đó quay mặt lại giả bộ cầm đũa lên, như thể không có gì xảy ra.

Hứa Ngụy Trì liếc nhìn Hạ Dương Ba đang cười đùa ngả ngớn, thở dài bất lực và nói với Lưu Nhất Hàng: "Nhất Hàng, anh đã gọi cơm gạo nếp bát bảo và món khâu nhục mà cậu ưa thích, cậu ăn thêm đi."

Lưu Nhất Hàng hai mắt lập tức sáng lên, nóng lòng muốn duỗi đũa gắp đồ ăn, Hứa Ngụy Trì lại nói: "Đúng rồi, anh đã kêu nhà bếp làm món cơm dứa, lát nữa khi trở về cậu có thể đem nó cho Nhất Ngôn..."

"Anh Hứa ..." Lưu Nhất Hàng dừng đũa, kéo dài giọng nói: "Chị gái em thật sự rất hiểu anh đấy... Chị ấy nói tối nay chị không được ăn gì hết, nếu không ngày mai sẽ không thể mặc áo cưới.... Chị ấy đặc biệt yêu cầu em nói cho anh, anh không được phép để em mang đồ ăn về nhà! Tuyệt đối không được phép! "

Hứa Ngụy Trì cười: "Tại sao lại làm lớn chuyện như vậy chứ?” Anh nói rồi gắp một miếng thịt khâu nhục cho Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng cắn một cái, mơ hồ nói: "Anh của em cũng nói nếu ngày mai chị em nặng quá, anh ấy sẽ để chị ấy xuống giữa đường, không cõng chị xuống lầu."

Hứa Ngụy Trì nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên Ngô Thịnh này!"

Sau khi Lưu Nhất Hàng ăn xong miếng thịt trong bát này liền vươn tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Ngụy Trì an ủi: “Anh Hứa, anh đừng lo lắng, nếu anh trai không cõng chị ấy đi, thì vẫn còn có em mà! Anh yên tâm đi, bọn em hôm nay vừa mới thử qua rồi, em có thể cõng được chị ấy! "