Trên bàn cơm, Lam Diễm nhìn thức ăn trên bàn, nhíu mày.
“Tống Dật, gần đây anh đang giảm cân đấy à?”
Tống Dật gắp một miếng đậu hủ trắng bỏ vào trong bát Ôn Nham, trả lời, "Không có.”
“Vậy thế này là làm sao...... Canh suông nước lã?”
Lam Diễm là một người có khẩu vị nặng, thích đồ ăn nhiều dầu, nhiều muối, những món ăn thật cay, tuy rằng ngày thường Tống Dật nấu cơm cũng không quá hợp khẩu vị của hắn, nhưng... lần này, thật sự mẹ nó khó có thể nuốt xuống được.
“À, bởi vì bác sĩ dặn tôi, làm đồ ăn cho Ôn Nham phải chú ý thanh đạm một chút.”
Tống Dật nhìn bản mặt thối của Lam Diễm, nói, "Nếu ăn không vô, cậu tự gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
Lam Diễm tức giận liếc xéo Ôn Nham đang cúi đầu ăn cơm, bực bội nói, "Quên đi, tôi đây ăn tạm.”
Lúc này, Hàn Trần Ngọc cũng về, hắn ở cửa ra vào thay giày xong mới chậm rãi đi vào.
“Hả? Các người ăn trước rồi.”
Lam Diễm, "Sao anh về sớm vậy, không phải báo trước đi cả ngày rồi sao?”
“À, bên kia xảy ra một chút vấn đề, hôm nay không quay được, tôi về sớm.”
Công việc của Hàn Trần Ngọc là người mẫu, cao những 1m9, hơn nữa, còn là con lai giữa gốc Hoa và Pháp. Hắn sở hữu một khuôn mặt điêu khắc hoàn mỹ, hiện tại chính là người mẫu minh tinh chạm vào có thể bỏng tay.
Hắn cũng chú ý tới thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh Tống Dật, hỏi, "Đây là?”
Lam Diễm muốn trêu chọc hắn, hỏi, "Anh đoán xem cậu ta là ai nào?”
“Không đoán.”
Ngữ khí quyết đoán, lời ít ý nhiều.
Lam Diễm khó chịu, "Này! Sao anh lại như vậy chứ? Mau đoán đi!”
“Nhàm chán.”
Lam Diễm: "......”
Tống Dật bất đắc dĩ nói, "Được rồi, đừng làm rộn, Trần Ngọc, cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì lại đây ăn một chút đi.”
“Chưa ăn, đợi lát, tôi vào phòng thay đồ trước.”
Hàn Trần Ngọc nói xong liền về căn phòng của mình, ngoại trừ lúc bắt đầu cũng có một tia tò mò đối với Ôn Nham, nhưng sau đó liền đem đối phương trở thành người trong suốt.
Điều này cũng phù hợp với tính cách và nhân thiết của hắn, fan ái mộ gọi hắn là "Mỹ nhân băng sơn".
Lúc Hàn Trần Ngọc đi ra, hắn đã thay một bộ quần áo rộng rãi mát mẻ, ngồi xuống bên cạnh Lam Diễm.
Hiển nhiên, hắn cũng bị mấy món ăn quá mức thanh đạm hôm nay làm cho kinh sợ rồi.
Bất quá, hắn lại không phải là người nói nhiều, có người nấu cơm cho mình cũng đã rất thỏa mãn.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, Tống Dật là người biết nấu cơm, tuổi cũng lớn hơn so với hai người bọn họ, những việc vặt vãnh hằng ngày đều là do Tống Dật phụ trách.
Lam Diễm vẫn không buông tha cho Hàn Trần Ngọc biết chuyện Ôn Nham muốn ở chỗ này, hắn đưa mắt nhìn Tống Dật, ý bảo hắn ta mau nói với Hàn Trần Ngọc đi.
Tống Dật nhận được ánh mắt Lam Diễm ném tới, nhìn Hàn Trần Ngọc, hắng giọng, "Trần Ngọc, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chính là… lúc trước tôi đã nói với cậu rồi đấy, tuần trước lái xe mệt quá đã đυ.ng phải một người, sau đó đối phương đã xảy ra chút vấn đề, hiện tại không thể tự lo liệu được, cho nên, tôi muốn đón em ấy đến ở chung, không biết cậu có ý kiến gì không?"
Hàn Trần Ngọc không có biểu tình gì, nói, "Vậy thu nhận đi, tôi không sao cả.”
Lam Diễm khϊếp sợ nhìn Hàn Trần Ngọc, vậy là đồng ý rồi?
Chờ một chút không đúng......
Lam Diễm, "Anh cũng không hỏi người Tống Dật mang về là ai sao?”
Hàn Trần Ngọc liếc hắn một cái, ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngốc, "Còn không phải là cậu bé này sao?”
"Đúng, là cậu ta, nhưng anh có biết cậu ta là ai không hả?"
Lam Diễm phát hiện Hàn Trần Ngọc vẫn một bộ không thèm để ý, hắn sụp đổ hô to, "Ôn Nham! Cậu ta là Ôn Nham đó!”
Ồn ào quá......
Ôn Nham nhai thức ăn trong miệng, Lam Diễm la to khiến cậu cảm thấy đau đầu.
Cậu phẫn hận nghĩ, anh trai này thật đáng ghét.
Hàn Trần Ngọc sửng sốt vài giây, hắn xác định mình không nghe lầm, hỏi Tống Dật, "Điều Lam Diễm nói là thật?”
Tống Dật gật đầu, nói, "Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ dọn ra ngoài, sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”
Hàn Trần Ngọc chỉ giật mình vài giây, liền bình tĩnh lại.
“Có thể, tôi không có ý kiến.”
Tuy rằng hắn cũng không thích Ôn Nham, nhưng cũng không đến mức đặc biệt chán ghét, cho nên hắn không quan tâm Ôn Nham có ở đây hay không.
Lam Diễm: Cho nên, chỉ có hắn là vẫn kiên trì chán ghét Ôn Nham thôi, đúng không? Hở?