Quyển 3 - Chương 6: Tẩy Não Ôn Nham, Cậu Là Tiểu Kỹ Nữ
“Chỉ số thông minh của Ôn Nham bây giờ chỉ có bốn năm tuổi, là...”
Tống Dật còn chưa nói xong, đã bị Lam Diễm không chút lưu tình cắt đứt, hắn vui sướиɠ khi người gặp họa nói, "Ý của anh là, cậu ta đần rồi à? Cái này không phải xứng đáng lắm sao? Chuyện xấu làm nhiều gặp báo ứng rồi. Bất quá, cái này thì có quan hệ gì tới anh chứ, mau tống cậu ta ra khỏi trước mắt tôi, nhìn thôi đã ghê tởm.”
“Lam Diễm, cậu có thể nghe tôi nói hết không hả?”
Tống Dật thật sự mệt mỏi, Lam Diễm khi nào thì có thể sửa đổi cái tật xấu này?
Lam Diễm bĩu môi, "Được, được, được, anh tiếp tục.”
Tống Dật nói tiếp, "Cậu nói không sai, Ôn Nham bây giờ đang hơi ngốc, nhưng nguyên nhân khiến Ôn Nham bị như vậy là tôi.”
"Tuần trước tôi ở công ty tăng ca cả đêm, lái xe mệt mỏi, lúc ấy không chú ý đυ.ng trúng người, em ấy nằm viện một tuần, tỉnh lại đã như vậy, có thể khỏi hay không cũng chưa xác định được."
"Tôi đã điều tra qua em ấy, mới mười tám tuổi, còn là một cô nhi, không có tiền, không có nhà ở, phòng thuê cũng rất rách nát, nếu như tôi mặc kệ, em ấy có thể sẽ bị chết đói."
“Lam Diễm, đây là điều tôi muốn nói, tôi biết cậu ghét em ấy, nếu cậu không muốn, tôi sẽ tìm nhà dọn ra ngoài ở.”
“Nói chung, tôi nhất định phải mang theo Ôn Nham, đây là trách nhiệm của tôi.”
Lam Diễm nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, Tống Dật cũng định từ bỏ thuyết phục, Lam Diễm mới mở miệng, "Được, cậu ta có thể ở chỗ này, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng có ở trước mặt chướng mắt tôi, còn có, Hàn Trần Ngọc, tự anh đi mà nói với hắn.”
“Đừng, đừng, nếu Hàn Trần Ngọc không đồng ý, tôi cũng không có biện pháp.”
“Ừ, tôi biết.”
Lúc này, Ôn Nham kéo nhẹ ống tay áo Tống Dật, nhỏ giọng nói, "Ca ca, em đói...”
“Được, tôi đi nấu cơm, muốn ăn gì?”
Ôn Nham lắc đầu, "Không biết.
Tống Dật bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, lại hỏi Lam Diễm, "Cậu muốn ăn gì?”
Lam Diễm buồn bực đáp, "Gì cũng được, tôi không kén chọn.”
Hắn nói xong, liền đứng lên, trở về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tống Dật và Ôn Nham, Tống Dật cầm điều khiển từ xa, chọn kênh hoạt hình, tìm được Tom & Jerry đang phát, hắn để Ôn Nham ngồi ở chỗ này ngoan ngoãn xem, còn mình thì đi phòng bếp nấu cơm.
Ôn Nham ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm con mèo với con chuột chạy nhảy trên màn hình TV, xem đến nhập thần.
Một lát sau, cửa phòng ngủ Lam Diễm hé ra một khe hở, người bên trong lén lút đẩy cửa ra, trộm nhìn Ôn Nham một mình ngồi trên sô pha xem TV, lại nhìn Tống Dật đang ở trong phòng bếp thái rau, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười ác ý, đi ra khỏi phòng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Ôn Nham, đánh giá đối phương từ đầu đến chân.
Ôn Nham sợ hắn, không được tự nhiên dịch sang bên cạnh.
Lam Diễm chú ý tới, nhíu mày, bàn tay to đè lại đùi Ôn Nham, muốn ngăn cản động tác của cậu.
Kết quả, tay vừa mới tiếp xúc với thịt đùi Ôn Nham, đã bị làn da trơn mềm nơi đó làm cho tê dại cả lòng bàn tay.
Bây giờ là mùa hè, nhiệt độ nóng quá mức, mặc dù trong phòng đã mở điều hòa, nhưng bên dưới Ôn Nham vẫn chỉ mặc một cái quần đùi.
Sau khi ngồi xuống, ngoại trừ mông, những nơi nên lộ đều lộ, làn da trắng đến phát sáng.
Lam Diễm lập tức dời tay đi, ở trong lòng "Phi phi phi" mấy lần.
Kháo, đối với Ôn Nham tiểu kỹ nữ này mà cũng có ý nghĩ, hắn đúng là bị thây ma ăn não rồi?
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Ôn Nham, dáng dấp cũng không tệ, bằng không cũng không thể xen vào được giữa anh em của hắn và bạn trai hắn ta, à... là có vốn liếng đó.
Đương nhiên, hắn ghét Ôn Nham cũng là thật.
Hiện tại nơi này chỉ có hắn và Ôn Nham, Ôn Nham lại là một kẻ ngốc, hắn khi dễ thế nào cũng được.
Nghĩ như vậy, Lam Diễm bèn xoè một tay ra bóp chặt hai má Ôn Nham, kéo về phía mình, hung ác nói, "Tiểu kỹ nữ, tôi cảnh cáo cậu, đừng chọc tôi, nếu chọc tới tôi, hừ hừ.”
Tay kia hắn siết chặt nắm đấm, khoa tay múa chân với Ôn Nham mấy cái, Ôn Nham sợ tới mức co rụt cổ lại.
Sau đó, cậu lại ngẩng đầu tò mò hỏi Lam Diễm, "Tiểu kỹ nữ là cái gì ạ?”
Vừa rồi anh trai hung dữ này vẫn luôn miệng gọi cậu là tiểu kỹ nữ, nhưng tiểu kỹ nữ là cái gì?
Lam Diễm nhìn đôi mắt tràn ngập ham muốn học hỏi kia, cười ác liệt, "Tiểu Kỹ nữ chính là cậu đấy.”
Ôn Nham lập tức phản bác, "Không đúng, em tên là Ôn Nham, anh trai nói sai rồi.”
“Tôi không nói sai, ai cũng đều có hai cái tên, tiểu kỹ nữ là tên thứ hai của cậu đấy.”
Ôn Nham cái hiểu cái không gật đầu, "Giống như tên của Ca Ca là Tống Dật, tên thứ hai của anh ấy là Ca Ca đúng không ạ?”
Lam Diễm bị mạch não của cậu làm cho câm nín, gật đầu, "À đúng, cậu nói không sai.”
Ôn Nham lại hỏi, "Vậy tên thứ hai của anh trai là gì ạ?”
“Tên là...... Tên là......”
Xong rồi, Lam Diễm vòng tới vòng lui, hắn lại giật miếng thịt trên má Ôn Nham "Không nói cho cậu biết!”
Ôn Nham đau đến nhăn mày.
“A...... Đau quá.”
Lam Diễm lại tiếp tục tẩy não Ôn Nham, "Nhớ chưa? Sau này tiểu kỹ nữ chính là tên thứ hai của cậu, nhắc lại đi.”
Ôn Nham nhăn mặt, "Ừm... em là... tiểu kỹ nữ.”
Lam Diễm hài lòng buông tay ra, vỗ đầu cậu hai cái, "Đúng vậy, thật thông minh.”
“Hai người đang nói gì vậy? Mau tới đây ăn cơm.”
Tống Dật bưng thức ăn đi ra.
Lam Diễm làm như không có việc gì nói, "Không có gì, tôi chỉ là ở trong phòng nhàm chán quá, ra ngoài dạo.”
“Cậu đừng khi dễ em ấy. "Tống Dật không yên tâm nói.
Lam Diễm, "Tôi không có, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tống Dật vẫy vẫy tay với Ôn Nham, "Đến đây, tới ăn cơm.”