Đưa Ôn Nham về đến nhà rồi hắn mới sực nhớ ra, bản thân đã quên chưa nói với hai người cùng nhà chuyện Ôn Nham sẽ ở đây.
Hắn thật sự là bận đến hồ đồ.
Thôi kệ, nếu bọn họ không đồng ý, hắn sẽ tìm chỗ khác dọn ra ngoài vậy, tóm lại, không thể mặc kệ Ôn Nham được.
Hắn nghĩ như vậy, liền nhập vân tay, đẩy cửa ra.
Trong phòng khách, Lam Diễm đang cầm tay điều khiển trò chơi, kích động đánh game, trong miệng tằng tằng phun ra vài câu thô tục.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng chào, "Về rồi à.”
“Ừ.”
Tống Dật thay dép xong, lại tìm cho Ôn Nham một đôi dép mới nguyên.
Ôn Nham hơi rụt rè, gắt gao dán sát vào người Tống Dật, hoàn cảnh xa lạ khiến cậu rất bất an, kẹo bông gòn cầm trong tay lén lút che đi khuôn mặt mình.
“Đệt! Có biết chơi hay không đấy, phế vật!”
Lại thua một trận, Lam Diễm tức giận mắng to, ném mạnh tay điều khiển xuống đất.
Ôn Nham bị động tĩnh này dọa đến run bần bật, có chút muốn khóc rồi.
Tống Dật chú ý tới sự khác thường của Ôn Nham, nhíu mày nhìn Lam Diễm, lạnh giọng, "Lam Diễm, chú ý một chút.”
Giọng điệu Tống Dật bỗng dưng nghiêm túc làm cho Lam Diễm ngốc tại chỗ, tính tình của hắn thế nào cũng đâu phải ngày một ngày hai, bình thường ở phòng khách chơi game, hắn mắng còn bẩn hơn thế này, cũng không thấy Tống Dật nói gì, hôm nay tự dưng phát bệnh rồi hả?
Hắn bất mãn nghiêng đầu, kết quả liền bắt gặp một đôi mắt nai con ướt sũng, đối phương tựa hồ rất sợ hãi mình, vội vàng dùng kẹo bông gòn trong tay che khuất đi tầm mắt.
Lam Diễm cảm giác trái tim của mình bị vỗ vào, hắn ho nhẹ, "Sao anh không nói trước là sẽ dẫn người về ? Còn nữa, đây là ai? Em trai của anh sao?”
Không trách Lam Diễm hỏi như vậy, hắn chưa từng thấy Tống Dật dẫn người về nhà trọ, hơn nữa, bản thân Tống Dật đối với phương diện tìиɧ ɖu͙© cũng không có hứng thú gì, nói trắng ra chính là cá tính lãnh đạm, độc thân từ trong thai mẹ.
Hiện tại, thình lình mang theo một cậu bé trở về, Lam Diễm nghĩ kiểu gì cũng chỉ kết luận được, đây là em trai của hắn ta.
Có điều...... Hắn tại sao lại cảm thấy cậu bé này có chút quen mắt nhỉ? Hình như là đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Tống Dật dẫn Ôn Nham ngồi cách xa Lam Diễm một chút, dỗ dành lấy kẹo bông gòn trong tay cậu ra.
Nhìn chính diện toàn bộ khuôn mặt, Lam Diễm càng cảm thấy quen hơn, nhưng đánh chết hắn cũng không nhớ ra được.
Tống Dật rút ra hai tờ khăn giấy, lau sạch vết đường trên tay Ôn Nham, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lam Diễm, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lam Diễm cà lơ phất phơ nhấc chân, cầm lấy điều khiển từ xa tìm bộ phim muốn xem, không thèm để ý trả lời hắn, "Nói đi, có chuyện gì?”
“Trong một thời gian ngắn, em ấy sẽ tạm thời ở lại chỗ này.”
“À?" Lam Diễm lúc này mới dời tầm mắt qua, "Chuyện này? Ở thì ở, không phải vẫn còn phòng trống hay sao?”
Hắn mở bộ phim mình muốn xem, vặn nhỏ âm lượng xuống, trêu ghẹo nói, "Tôi còn tưởng có chuyện gì chứ? Tự dưng lại nghiêm tức như vậy?"
“Không.” Tống Dật liếʍ liếʍ môi, thử hỏi," Cậu không biết em ấy là ai thật sao?”
Lam Diễm vẻ mặt khó hiểu, chỉ vào chính mình nói, "Anh hỏi tôi? Người là do anh mang về, làm sao tôi biết được?”
“Em ấy là Ôn Nham.”
“À... Hả?!" Lam Diễm đứng phắt dậy, chỉ vào người đang trốn sau lưng Tống Dật hỏi, "Anh vừa nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”
Tống Dật tốt tính lặp lại, "Tôi nói, em ấy là Ôn Nham.”
Lam Diễm vò loạn đầu tóc, "Đùa cái gì vậy? Anh nói cậu ta...”
Hắn bước nhanh về phía hai người, đưa tay kéo Ôn Nham ra, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đối phương nói, "Anh nói, cậu ta là Ôn Nham?”
“Tống dật, anh có cần đeo thêm mắt kính không, sao có thể. . . . . ."
Lam Diễm đột nhiên bị mắc kẹt, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt.
Không phải chứ... Hắn vừa mới cảm thấy cậu bé này nhìn quen mắt, giờ nhìn kỹ... quả thực giống… giống cái tên tiểu kỹ nữ kia...
Chỉ là, cậu ấy không trang điểm vào sẽ trông như vậy sao?
Ôn Nham bị Lam Diễm thô bạo nắm cánh tay, sợ hãi trốn sau lưng Tống Dật, nhưng khí lực của Lam Diễm quá lớn, cậu một chút cũng không nhúc nhích được, mà Tống Dật cũng không có ý ngăn lại.
Cậu cảm thấy tủi thân, trong mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
“Ca ca...... oa......”
Lúc này Tống Dật mới kéo tay Lam Diễm, ôm Ôn Nham vào lòng dỗ dành, "Được rồi, không sao, đừng sợ.”
Lam Diễm vừa mới biết được cậu bé này là tiểu kỹ nữ Ôn Nham, hiện tại lại nhìn thấy huynh đệ của mình ôm đối phương vào lòng dỗ dành, ánh mắt hắn đều đã trợn tròn.
Thế giới này thật sự ảo vãi, hắn còn chưa tỉnh ngủ có đúng không? Hay là bị tên đồng đội phế vật trong trò chơi kia làm cho tức chết mới đến nỗi sinh ra ảo giác?
Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng không tiếp thu được cảnh tượng trước mắt này.
Quá con mẹ nó kinh hãi.
“Tống… Tống Dật, con mẹ nó anh không có bệnh chứ?”
Lam Diễm sợ tới mức nói không lưu loát, chỉ vào hai người, "Tách ra! Mau tách ra cho tôi!”
“Lam Diễm!" Tống Dật lạnh giọng ngăn hắn lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Nham, "Đây là chuyện tôi muốn thương lượng với cậu, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ dọn ra ngoài."
“Tống Dật, anh điên rồi? Đây là Ôn Nham, là cái tên tiểu kỹ nữ mà người người chán ghét đấy, anh đây là đang làm cái gì hả? Còn mang cậu ta về nhà ở chung?”
“Còn cậu nữa, giả bộ cái gì hả? Bình thường không phải là không có mặt mũi nhất sao? Bây giờ còn biết khóc ăn vạ cơ đấy?”
Tống Dật đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, ôn tồn nói, "Lam Diễm, cậu ngồi xuống, nghe tôi nói đã có được không?”
Lam Diễm hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sô pha, "Được, để tôi nghe xem, anh nói thế nào.”