Ôn Nham hôn mê mất một tuần ở bệnh viện, trong quá trình kiểm tra, ngoại trừ phần gáy, những nơi khác cũng chỉ bị trầy da một chút, không có gì đáng ngại.
“Nửa tháng sau, anh lại dẫn cậu ấy tới chỗ tôi kiểm tra một lần, những thuốc này nhớ dùng đúng giờ, ăn uống chú ý thanh đạm, ít dầu ít muối, đừng ăn cay.”
Trâu Trì dặn dò một tá điều cần chú ý với Tống Dật, vừa nói vừa đi về phía phòng bệnh, mở cửa, người trên giường đã an tĩnh ngủ thϊếp đi.
Tống Dật bước nhẹ lên trước, dịu dàng bế người lên, chào Trâu Trì một tiếng rồi rời đi.
Hắn ôm Ôn Nham đi tới bãi đỗ xe, tìm được xe của mình, ôm người trong lòng ngồi vào ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, mới trở lại vị trí lái.
Ôn Nham ngủ rất say, còn khò khè khe khẽ, Tống Dật lái xe rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng tò mò liếc mắt nhìn, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Cũng không thể trách hắn, thật sự là Ôn Nham lúc trước đã cho hắn ấn tượng quá kém, bộ dáng bây giờ nói là hai người cũng không ngoa.
Trên đường lái xe trở về, Tống Dật tập trung tinh thần nhìn tình hình giao thông phía trước, căn bản không chú ý người ở ghế lái phụ đã mở mắt ra.
Lúc nghe được hai tiếng "Ba Ba", hắn mới phát hiện Ôn Nham đã tỉnh.
"Đừng gọi tôi là Ba Ba, tôi không phải Ba Ba cậu."
Tống Dật nói xong cũng sợ Ôn Nham lại bắt đầu khóc, mặc kệ đối phương có nghe hiểu hay không, hắn vội vàng bổ sung, "Tôi lớn hơn cậu bảy tuổi, cậu gọi tôi là ca ca là được.”
Ôn Nham không khóc, nhưng đối với lời Tống Dật nói có chút cái hiểu cái không gật đầu, "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn gọi "Ca ca".
“Ừ." Tống Dật nhếch khóe miệng, tay phải nâng lại gần sờ sờ đầu cậu.
Ôn Nham bám vào cửa sổ xe, tò mò nhìn về phía cửa hàng bên đường, đột nhiên, không biết đã nhìn thấy cái gì, "A a" hai tiếng.
Tống Dật hoảng sợ, vội vàng tìm một chỗ ven đường đỗ xe lại.
“Làm sao vậy?”
Ôn Nham hưng phấn chỉ tay vào một cửa hàng nhỏ bán kẹo bông gòn, "Ca ca... kẹo...”
Tống Dật nhìn theo ngón tay cậu, hỏi, "Muốn ăn kẹo bông gòn sao?”
Ôn Nham gật mạnh đầu, Tống Dật nghĩ đến lời dặn dò của Trâu Trì, kẹo có thể ăn không?
Hắn do dự, nhưng nhìn vẻ mặt khát khao của Ôn Nham, hắn lại có chút dao động, hắn nhẹ giọng dụ dỗ, "Bị bệnh không thể ăn kẹo, chờ khỏi bệnh rồi ăn có được không?"
Ôn Nham mím môi, con ngươi vốn trong trẻo liền ảm đạm, thất vọng nhún vai lại.
Tống Dật có chút không đành lòng, thở dài, thoả hiệp, "Vậy em ngoan ngoãn chờ ở trong xe, ca ca sẽ đi mua cho em.”
Hắn nói xong, liền cởi dây an toàn, xuống xe, trực tiếp đi đến cửa hàng bán kẹo bông gòn.
Chủ tiệm là một bà lão tóc hoa râm, trên mặt mang nụ cười hiền lành, "Chàng trai, muốn kẹo bông gòn hương vị gì?"
...... Vị gì ư?
Tống Dật theo bản năng quay đầu lại nhìn Ôn Nham còn ngồi trong xe, mặt Ôn Nham dán hẳn lên trên cửa sổ, trông thấy Tống Dật quay đầu lại nhìn mình, cậu hưng phấn vẫy vẫy tay.
Tống Dật quay đầu lại, hỏi bà lão, "Có những vị gì vậy?”
"Rất nhiều nhé, vị các loại hoa quả này, còn có vị sữa bò, vị chocolate, cháu xem thích cái nào?"
Tống Dật nghĩ nghĩ, "Làm cho cháu một phần vị dâu tây đi.”
“Được.”
Tống Dật liếc nhìn bảng giá bên cạnh, quét mã chuyển tiền qua, kẹo bông gòn làm rất nhanh, không bao lâu đã được làm xong.
Hắn cầm cây kẹo bông to chẳng kém mặt mình, trở lại vào trong xe, đưa cho Ôn Nham.
Ôn Nham vui vẻ nhận lấy, còn không quên nói tiếng "Cảm ơn Ca Ca".
====