Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 3 - Chương 3: Ôn Nham Biến Thành Bé Ngốc

"Ngươi nói cậu ta......"

Ôn Nham chầm chậm mở mắt, cảm giác sau gáy từng đợt đau nhức, cậu khó chịu bĩu môi, đôi con ngươi sáng lên đang tò mò chuyển quanh, vừa vặn đối diện với ánh mắt của người đàn ông xa lạ đang nói chuyện với bác sĩ.

Cậu chớp chớp mắt với người đàn ông kia, hơi nghiêng đầu nằm ở trên giường.

“Ai…Tỉnh rồi, tôi kiểm tra một chút.”

Bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng nói xong liền đi tới bên cạnh Ôn Nham, đưa tay chống mí mắt cậu, nhìn đồng tử bên trong một hồi, kiểm tra hai bên trái phải xong, mới thu tay lại.

Chỉ là......

Nhìn bộ dáng ngây thơ vô tri của người trên giường, hắn ẩn ẩn có dự cảm không lành, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng hỏi thử một câu.

"Cậu còn nhớ tên của mình là gì không?"

Ôn Nham khó hiểu nhìn bác sĩ trước mắt, sau đó lại dời mắt nhìn về phía người đàn ông xa lạ đang đứng ở một bên kia, từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ, vẫn không thấy hắn có biểu tình gì.

Trâu Trì nhìn theo ánh mắt cậu, hỏi, "Cậu biết anh ta là ai sao?”

Ôn Nham chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ, không trả lời.

Trâu Trì ở một bên hơi xấu hổ, vừa định hỏi lại một lần, Ôn Nham chợt mở miệng.

“Ba ba.”

Giọng nói của cậu rất nhỏ, mang theo thanh âm trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, không cẩn thận nghe cũng không nghe rõ đang nói cái gì.

Nhưng nơi này là phòng bệnh, an tĩnh đến kim rơi cũng có thể thấy được, vì thế, hai chữ này rõ ràng ràng như bom nổ bên tai hai người bọn họ.

Trâu Trì thiếu chút nữa cho rằng mình đã nghe lầm, liếc nhìn người bạn tốt của mình, phát hiện đối phương cũng có biểu tình không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có chút... hoảng sợ.

Hắn khắc chế bản thân ngàn vạn lần đừng cười, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, hỏi Ôn Nham, "Cậu gọi anh ta là... ba sao?"

Ôn Nham gật gật đầu, lặp lại một lần nữa, "Ba Ba.”

Nói xong, còn dùng ngón tay chỉ vào người đàn ông xa lạ.

Mà người đàn ông xa lạ kia, cũng chính là Tống Dật, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, phản bác, "Tôi không phải Ba Ba của cậu.”

Ôn Nham sửng sốt, run run môi, Trâu Trì nhận thấy có gì đó không ổn, vừa mới hé miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Ôn Nham khóc oà lên.

Tiếng khóc này giống như tiểu hài tử bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, nước mắt lộp bộp rơi xuống, gối đầu chẳng mấy đã bị ướt nhẹp.

Trâu Trì ở một bên đầu sắp nổ tung, dùng ánh mắt cầu cứu Tống Dật, ý bảo hắn ta mau mau dỗ người ta đi.

Tống Dật nặng nề thở ra một hơi, đi về phía trước hai bước giống như chịu khổ hình, đối mặt với Ôn Nham còn đang lau nước mắt, lông mày cơ hồ muốn véo thành một chỗ.

Trâu Trì vẫn đang thúc giục hắn, hắn đành nhắm mắt vươn tay ra, sờ sờ cái đầu nhỏ xù xù của Ôn Nham.

"Đừng... đừng khóc."

Trâu Trì thiếu chút nữa quỳ trước mặt Tống Dật, đây không phải là dỗ dành, rõ ràng là sờ đầu người ta như sờ chó nhà mình, hắn thật không nên ôm hy vọng gì với bạn tốt của mình.

Nhưng ai ngờ, Ôn Nham thật đúng là bị động tác này dỗ nín, nói không khóc liền không khóc, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm Tống Dật không chớp, nhìn mãi đến khi đối phương cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Trâu Trì giải thích với Tống Dật, "Đây là tình huống chim non, người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy khi tỉnh lại là anh, tự nhiên sẽ coi anh là ba ba.”

Tống Dật, "Vậy bệnh tình của cậu ta khi nào mới tốt lên?”

"Ừm. . . " Trâu Trì dừng một chút, nói, "Chuyện này tôi cũng không thể nói chính xác, nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu ấy, chỉ số thông minh đại khái đang dừng lại ở lúc bốn năm tuổi, với trạng thái hiện tại, căn bản không thể sống tự lập, anh đã có tính toán gì chưa?"

Tống Dật nhìn bộ dáng toàn tâm ỷ lại của Ôn Nham, trầm mặc hai giây, đưa ra quyết định.

Hắn trịnh trọng nói, "Trước mắt, tôi tính sẽ nuôi cậu ta, cho cậu ta sống cùng. Đó cũng là trách nhiệm, nếu như không phải tại tôi, cậu ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Theo tôi được biết, cậu ta là cô nhi, cũng không có tiền tiết kiệm gì, nếu tôi không nuôi, có khi ngay cả cơm cậu ta cũng không có ăn, nói không chừng còn chết đói ở xó xỉnh nào."

Trâu Trì cũng nghiêm túc, "Được, nếu anh đã quyết định như vậy, tôi cũng ủng hộ, nhưng bên Phù Niên Nghĩa, tốt nhất vẫn đừng để hắn ta biết được.

Tống Dật giật mình, Trâu Trì nếu không nói, hắn cũng không nghĩ tới phương diện này, Ôn Nham ở trong giới bọn họ là một tồn tại đáng ghét, tuổi còn nhỏ mà trang điểm như yêu quái, mỗi ngày đều dây dưa với Phù Niên Nghĩa, quấy rầy đến mức Phù Niên Nghĩa và đối tượng của hắn ta chia tay. Khỏi phải nói, Phù Niên Nghĩa sẽ hận Ôn Nham bao nhiêu.

Tuy rằng, bản thân Tống Dật cũng cảm thấy, Phù Niên Nghĩa chia tay với Vân Trinh chính là tự làm tự chịu, nhưng cũng không cản trở việc bằng hữu của hắn ta chán ghét Ôn Nham.

Ôn Nham nắm lấy ngón tay Tống Dật chơi đùa, nhận thấy bác sĩ đứng đối diện vẫn còn đang nhìn mình, cậu ngước mắt nhìn lại, đối diện với đôi mắt trầm tư của Trâu Trì, cười thân thiện với hắn, hai cái răng nanh nhỏ lộ ra, trông cực kỳ đáng yêu.

Trâu Trì vui vẻ a hai tiếng, nói, "Tống Dật, anh đừng nói, Ôn Nham ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc, ít nhất so với lúc không ngốc thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, hơn nữa, khuôn mặt không tô son chát phấn của cậu ta còn đẹp hơn cả bạn trai của Phù Niên Nghĩa nữa.”

Tống Dật, "Lời này của ngươi tốt nhất đừng để Phù Niên Nghĩa nghe được, cẩn thận, hắn lại cho ngươi hai quyền.”

Trâu Trì liếc mắt xem thường, lấy tay làm động tác kéo khóa miệng, "OK, tôi câm miệng.”

Tống Dật lại dỗ dành Ôn Nham một lát, sau đó cùng Trâu Trì đi làm thủ tục xuất viện.

.

======

P/S: Ôn Nham bị ngốc thật đấy các tình yêu ạ, không phải giả đâu, vừa xuyên qua đã bị ảnh công tông ra thành như thế!^^