Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 3 - Chương 2: Bất Thình Lình Xảy Ra Tai Nạn

Ôn Nham tiếp thu xong nội dung cốt truyện, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra cho gió lùa vào, trong phòng trọ này không có điều hòa, lại là mùa hè, nóng đến mức mồ hôi chảy ra từng giọt, chỉ một lát sau, tóc mái trước trán cậu đã ướt đẫm.

Ôn Nham lấy tay lau một cái, dính dính, khó chịu muốn chết.

Cậu đi vào nhà vệ sinh muốn rửa mặt, vừa mới soi gương, thiếu chút nữa đã bị chính mình trong gương hù chết.

Ngoan ngoãn của mình đâu?...

Kiểu tóc kiệt ngạo bất tuân này, ánh mắt màu tím lẳиɠ ɭơ này, còn có đôi môi đỏ mọng một lời khó nói hết này......

Ôn Nham nhắm mắt lại, mở vòi nước bắt đầu điên cuồng chà xát khuôn mặt mình, cho đến khi làn da bắt đầu tê dại đau nhức, cậu mới dừng lại, lau khô mặt, ngẩng đầu soi gương, được rồi.

Như vậy mới giống một đứa nhỏ mười tám tuổi nên có chứ, lớn lên còn rất ngoan.

Đúng lúc này, cái bụng bỗng sôi lên "ùng ục", Ôn Nham theo bản năng sờ lên xoa hai cái, thật sự có chút đói.

Cậu đi vào phòng bếp, liếc mắt trông thấy bụi phủ kín một mảng, lại ghét bỏ lui ra.

Nguyên chủ không biết nấu cơm, cả ngày ăn đều là thức ăn bên ngoài và mì ăn liền, hoặc là cùng một ít đối tượng mập mờ ăn chực uống chùa.

Thật không biết, cậu ta đã làm thế nào mới có thể lớn lên được......

Ôn Nham cầm lấy điện thoại di động của nguyên chủ nhập mật mã, mở ra Alipay, số dư hiển thị 2... nhân dân tệ???

Nghiêm túc hả?

Ôn Nham lại mở ví trong wechat.

……

1 nhân dân tệ.

Được rồi.

Ba tệ... có lẽ còn có thể mua được hai cái bánh bao.

Ôn Nham nghĩ như vậy, liền cất điện thoại đi ra ngoài.

Cậu vừa băng qua hẻm nhỏ, vừa nói chuyện với hệ thống.

[Ký chủ, nhiệm vụ của thế giới này rất đơn giản]

“Đơn giản như thế nào?”

Hệ thống "Khà Khà" hai tiếng, 【Cậu chỉ cần ngăn cản vận mệnh nguyên chủ bị thao chết, lại câu dẫn được một kẻ có tiền là được.】

”Ừ...... Hả?!”

Ôn Nham kinh ngạc, "Cái vế sau là nghiêm túc?”

【Đương nhiên rồi! Đây là nguyện vọng của nguyên chủ, rất đơn giản!】

“...... Thật sự là nguyện vọng giản dị tự nhiên.”

Ôn Nham đi trên đường cái, vừa vặn đối diện có một cửa hàng bánh bao, cậu đá hòn đá nhỏ dưới chân sang một bên, muốn băng qua đường để sang đó.

Nhưng mà, đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh qua, Ôn Nham chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, tiếp theo liền cảm giác thân thể bay lên, lại nặng nề đập trên mặt đất.

Đầu cậu nghiêng một cái, liền không còn tri giác.