Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 3 - Chương 8: Ca Ca, Trong Phòng Có Ma

Buổi tối.

Tống Dật dọn dẹp căn phòng trống kế bên phòng hắn, lấy ga trải giường và chăn mới từ trong phòng mình, trải cho Ôn Nham.

“Đêm nay em ngủ ở đây, nếu có việc thì tới phòng bên cạnh tìm Ca Ca.”

Ôn Nham ngốc ngốc gật đầu, bộ dáng nhu thuận khiến Tống Dật nhịn không được lại xoa đầu hai cái.

“Được rồi, ngủ ngon.”

“Dạ, Ca Ca ngủ ngon.”

Sau khi Tống Dật rời đi, Ôn Nham nằm trên giường, hai mắt mở to, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lúc này, cậu bỗng cảm giác được trong đầu có tiếng "xoẹt xoẹt" của dòng điện, sau đó một âm thanh máy móc bất thình lình nhảy ra.

[Ký chủ! Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cậu rồi!]

“Hả? Giọng nói ở đâu ra?”

Ôn Nham nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có gì khác thường, vẻ mặt nghi hoặc gãi gãi đầu.

[Ký chủ! Tôi là 996 đây! Cậu không nhận ra tôi sao?]

996? Nó là cái gì vậy? Ăn được không?

Nghe được tiếng lòng của Ôn Nham, 996 trực tiếp cứng họng không nói nên lời.

[Ký chủ, tôi không phải đồ ăn! Tôi là hệ thống chuyên biệt 996!!!]

[Cậu tại sao lại bị ngốc rồi hả!!! Mau nhớ lại đi!!! Còn có nhiệm vụ đang chờ cậu hoàn thành đấy.!!!]

Hệ thống ở trong thức hải lo lắng đến nhảy lên nhảy xuống, nó vừa được thăng cấp, ký chủ của nó lại biến thành kẻ ngốc!!

Ô ô ô, chẳng lẽ nó và ký chủ sẽ phải ở lại cái thế giới này mãi ư, không ra được nữa sao...

Ô ô ô, mạng của nó khổ quá mà......

"Ai đang khóc?"

996:……

Nó đã quên, nó có thể nghe thấy tiếng lòng của ký chủ, đương nhiên ký chủ cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của nó.

Ôn Nham lại không nghe thấy giọng nói đó nữa, nhưng bây giờ cậu đã bị dọa sợ, kiên định cho rằng đối phương là quỷ.

Cậu run rẩy thân thể, ôm chặt gối đầu vào trong ngực, không nói hai lời liền lao ra khỏi phòng, điên cuồng đập trước cửa phòng Tống Dật.

“Ô ô, ca ca, mở cửa ra, em rất sợ ca ca......”

Tống Dật đang tắm trong phòng tắm, nghe thấy Ôn Nham ở bên ngoài khóc gọi mình, vội vàng mặc vào áo choàng tắm, ra mở cửa.

Ôn Nham trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy eo hắn, nước mắt đầm đìa, "Ca ca, em sợ ô ô ô..."

Tống Dật ôm Ôn Nham đóng cửa lại, nắm tay cậu ấn ngồi xuống giường.

Hắn ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi, "Đây là có chuyện gì?”

Ôn Nham vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói, "Có ma, hu hu...... Trong phòng có ma.”

“Có ma?”

Phản ứng đầu tiên của Tống Dật không phải là có quỷ, mà là đối phương xuất hiện ảo giác, hắn nhẹ giọng hỏi, "Em đã nhìn thấy cái gì, nói cho ca ca biết được không?"

"Em... em cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng em nghe thấy, nó gọi em cái gì mà... Chủ ? Sau đó liền khóc, vẫn cứ ô ô ô, đáng sợ lắm, ca ca em sợ..."

Ôn Nham nói xong, sợ hãi một lần nữa nhào vào trong ngực Tống Dật.

Tống Dật ôm cậu, nhẹ giọng trấn an mất nửa ngày, chờ Ôn Nham khóc mệt đến ngủ thϊếp đi, hắn mới gọi điện thoại cho Trâu Trì.

“Làm sao vậy? Ôn Nham xảy ra vấn đề?”

Tống Dật ngồi trên sô pha đối diện với chiếc giường, sợ đánh thức Ôn Nham, nhẹ giọng nói, "Ừ, em ấy nói em ấy nghe thấy có người đang khóc, đây là bị đυ.ng dẫn đến ảo giác sao?"

Trâu Trì ở bên kia trầm tư một lúc, nói, "Cũng có thể.:

“Vậy tình huống này khi nào mới biến mất?”

“Cái này không nói chính xác được, nếu anh có thời gian thì dẫn cậu ấy tới chỗ tôi, tôi sẽ kiểm tra lại.”

Tống Dật có chút đau đầu thở dài, "Ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.