Ôn Nham nhìn đến đây thì mở mắt ra, buông tay xuống điều chỉnh lại tư thế.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Đại thiếu gia, một mặt ân cần hỏi, "Thiếu gia, cậu không thoải mái sao?"
Ôn Nham xoa xoa mi tâm, nghe tài xế hỏi thì cười đáp, "Chú Trương, cháu không sao, có thể là do tối hôm qua xem phương án quá khuya, cháu chợp mắt một chút là khoẻ rồi.”
Trương thúc thở dài, "Ai, thiếu gia, cũng không phải chú Trương nói cậu, nhưng cậu vừa mới vào công ty, cũng không cần quá gấp gáp, mệt quá sinh bệnh Ôn tổng lại lo lắng.”
Ôn Nham cười cười không nói gì, lại nhắm mắt lại, Trương thúc yên lặng tăng nhiệt độ điều hòa trong xe.
Đừng nói là làm việc đến kiệt sức, cho dù bây giờ có bị xe tải đυ.ng trúng, Ôn Dịch Nhu cũng chỉ bình tĩnh ký tên vào phiếu phẫu thuật, sau đó thì cho trợ lý ở lại bệnh viện chăm sóc cậu.
Quan hệ giữa Ôn Dịch Nhu và nguyên chủ, nói là cha con, kỳ thật còn không bằng người xa lạ.
Nếu không, nguyên chủ cũng không đời nào phải rơi vào kết cục như vậy.
Nguyên chủ cũng rất thảm, mẹ của cậu là Giang Thù Oanh, mười tám tuổi đã trộm nếm trái cấm cùng Ôn Dịch Nhu, tuổi còn nhỏ nên không làm tốt biện pháp tránh thai, lại bởi vì không muốn vứt bỏ một sinh mệnh vô tội nên mới sinh ra cậu. Cuối cùng lại bị xuất huyết chết ở trên bàn mổ.
Giang Thù Oanh và Ôn Dịch Nhu được xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai nhà cũng là thế giao. Nhưng kể từ khi Giang Thù Oanh vì sinh con cho Ôn Dịch Nhu mà bỏ mạng, Giang gia đã triệt để cắt đứt quan hệ với Ôn gia.
Những năm gần đây, mỗi khi đến ngày giỗ của Giang Thù Oanh, Ôn Dịch Nhu tới tế bái đều bị Giang gia mắng chửi đuổi đi, chỉ có nguyên chủ là còn được lui tới Giang gia.
Giang Thù Oanh không còn, Ôn Dịch Nhu cũng rất thống khổ, tuy hai người không tính là tình yêu, nhưng tình nghĩa mấy năm nay, sao có thể nói không có là không có được.
Hắn không để ý ánh mắt thế tục, vẫn quyết cử hành hôn lễ với Giang Thù Oanh đã chết, tuyên bố mẹ nguyên chủ chính là người vợ duy nhất đời này, vĩnh viễn không cưới ai nữa.
Chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn trong giới thượng lưu, chặn đứng con đường của vô số gia tộc muốn thông qua con gái leo lên quan hệ với Ôn gia.
Mà nguyên chủ cũng tự nhiên có một thân phận, trở thành đích tôn duy nhất của Ôn gia, hoàn mỹ kế thừa diện mạo xuất chúng từ người mẹ cùng trí tuệ của người ba, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử.
Lúc nguyên chủ được sinh ra, Ôn Dịch Nhu cũng vừa mới mười tám tuổi, hắn căn bản không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cha mẹ hắn nhìn không được nên đã đón cháu trai về nuôi dưỡng, để cho hắn tự lo tốt cho bản thân mình là được.
Suốt mười sáu năm đều bị ông bà nội mang bên người, một năm cũng không gặp được ba ba mấy lần, lúc gặp được thì cũng trốn tránh không dám nói lời nào.
Về sau, Ôn Dịch Nhu tiếp quản tập đoàn Ôn thị, chờ sự nghiệp ổn định rồi mới đón nguyên chủ trở về ở cùng nhau, bất quá, khi đó hai người đã sớm có một rào cản ngăn cách.
Ôn Dịch Nhu sẽ không làm một người ba tốt, hắn chỉ có thể chu cấp cho con trai những nhu cầu vật chất cơ bản nhất, bình thường có chuyện gì, đều là trợ lý của hắn đứng ra xử lý thay.
Địa vị của người ba này trong lòng nguyên chủ còn không cao bằng vị trợ lý.
Đối với nguyên chủ mà nói, Ôn Dịch Nhu chỉ thuần tuý là một người ba sinh lý, mấy năm nay cũng chưa từng cho cậu tình thương, mặc dù cậu vô cùng khát vọng về phần tình yêu này.
Nguyên chủ không phải không thích ba ba, chỉ là không biết biểu đạt thế nào, dần dần trưởng thành thì phần tình yêu này càng bị đè sâu xuống.
Theo nguyện vọng của ba, khi thi tuyển vào đại học, nguyên chủ đã lựa chọn chuyên ngành tài chính, cậu đã rất nỗ lực để trở thành một người thừa kế đủ tư cách.
Không đến hai mươi tuổi đã sớm kết thúc việc học, vô luận là ai cũng đều phải khen ngợi, đại thiếu gia Ôn gia là một người có năng lực.
Nếu có thể tiếp tục như vậy mãi, kỳ thật cũng không có gì không tốt, thẳng đến Đường Lễ Nguyệt xuất hiện...
Cuộc sống nghèo khổ suốt bao nhiêu năm khiến cho suy nghĩ của Đường Lễ Nguyệt sớm đã biến thành vặn vẹo.
Khi cậu ta nhìn thấy nguyên chủ là con trai của Ôn Dịch Nhu, luôn được sống trong cuộc sống mà vạn người ngưỡng mộ, phần hận ý này càng trở nên điên cuồng hơn.
Cậu ta không chỉ muốn chiếm được được Ôn Dịch Nhu, vừa trở thành con trai, vừa trở thành người yêu của hắn, còn một hai phải cướp đi mọi thứ thuộc về Ôn Nham, bao gồm cả cuộc sống nề nếp tươi đẹp cùng thân phận người thừa kế của cậu.
Từ lâu cậu ta đã nghe ngóng được, những năm gần đây, tình nhân của Ôn Dịch Nhu rất nhiều, chay mặn đều không kiêng, yêu cầu duy nhất chính là không thể lưu lại giống nòi của hắn. Cho nên, vì thuận tiện, hắn đều thích tìm đến các nam hài.
Cậu ta cố ý tiếp cận Ôn Dịch Nhu, tạo ra các duyên phận tình cờ gặp gỡ, bán thảm trước mặt hắn, sau khi làm cho đối phương yêu mình, lại lơ đãng làm cho đối phương biết được, mình chính là con trai ruột của hắn.
Đường Lễ Nguyệt từng bước cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về nguyên chủ, biến nguyên chủ từ một thiên chi kiêu tử thành chó nhà có tang, người người chán ghét.
Kết cục cuối cùng là Ôn Dịch Nhu và Đường Lễ Nguyệt tương thân tương ái đoàn viên.