Ôn Nham tiếp nhận toàn bộ nội dung kịch bản, "......”
Có chút cạn lời!!!!
[Ký chủ, thế giới này độ khó đã tăng lên, hơn nữa sẽ tùy thời xuất hiện thêm chi nhánh nhiệm vụ, mỗi chi nhánh nhiệm vụ đều bị hạn chế thời gian, nếu như không kịp hoàn thành trước thời hạn, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.]
[Thế giới nhiệm vụ sau này, độ khó sẽ càng lúc càng cao, thế giới trước không có gì khó khăn đó là cho cậu luyện tập.]
Ôn Nham cảm thán một tiếng, "Trách không được thế giới trước tùy tiện trôi qua, cũng không phải tiếp xúc nhiều với nữ chính.”
“Cho nên, đây mới là quy tắc của bộ phận pháo hôi sao?”
Cậu nhướng mày, "Thú vị ha, ta thích.”
“Thiếu gia, tới rồi.”
Xe vững vàng dừng ở cổng một trường đại học, đến tiếp đón còn có sinh viên và lãnh đạo nhà trường, Ôn Nham chỉnh trang lại tây trang, đẩy cửa xe bước dài xuống, trên mặt mang theo vẻ lễ phép mỉm cười.
Phó hiệu trưởng đã dẫn người chờ sẵn ở đây, thấy Ôn Nham xuống xe, vừa tươi cười chào đón, vừa ân cần nói, "Tiểu Ôn đến rồi à, một năm không gặp trông càng ngày càng có khí chất nha.”
“Lão sư, ngài quá khách khí rồi.”
Ôn Nham được mời đến trường cũ diễn thuyết, kỳ thật, nếu nói trắng ra thì chính là đang coi trọng Ôn thị sau lưng cậu.
Dù gì, Ôn thị cũng đã đầu tư vào trường mấy tòa nhà, sinh viên ưu tú cùng khóa với cậu cũng có không ít, chỉ cần tìm cậu đứng ra, chút đạo lý này hiển nhiên ai cũng đều hiểu được.
Ôn Nham vừa cùng phó hiệu trưởng đang liên tục nịnh nọt, vừa quen thuộc đi về phía hội trường.
Đây cũng là tình tiết quan trọng trong nội dung cốt truyện.
Ngày hôm nay chính là lần đầu tiên Đường Lễ Nguyệt nhìn thấy Ôn Nham, lúc này, cậu ta mới nhận rõ ra sự chênh lệch giữa hai người, hận ý cũng từ đó sinh ra càng ngày càng mãnh liệt.
Bên trong hội trường, các tân sinh viên đã chờ đợi rất lâu, một khắc cửa chính đẩy ra, tiếng vỗ tay nồng liệt vang lên, Ôn Nham vẫn luôn lễ phép mỉm cười, đón nhận tiếng vỗ tay đi về phía trung tâm khán đài.
Mọi người chỉ được nhìn thấy Ôn Nham thông qua những bức ảnh, đại thiếu gia Ôn gia ai mà không biết, đó là nhân vật mà một số người vẫn luôn nịnh bợ, mà muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được.
Lúc này lại đang mặt đối mặt với bọn họ ở cùng một không gian.
Không ít nữ sinh đều đỏ mặt khi nhìn thấy người đẹp như tiên ở ngay trước mặt mình.
Ba ba nắm quyền tập đoàn Ôn thị, cho dù mất mẹ từ lúc sinh ra cũng không ảnh hưởng đến thân phận cao quý của cậu, huống chi cậu còn xuất sắc như vậy, nhìn dung mạo và dáng người, quả thực xứng là tác phẩm Nữ Oa hài lòng nhất.
Ôn Nham để micro gần mình một chút, ho nhẹ hai cái, chậm rãi mở miệng, "Chào mọi người, tôi là Ôn Nham..."
Thanh âm của cậu dịu dàng, như là một làn gió xuân phất qua, mang theo một chút ôn nhu, ấm áp.
Đường Lễ Nguyệt ngồi ở mấy hàng đầu tiên, bên cạnh cậu ta còn có hai nữ sinh, thỉnh thoảng lại thì thầm điều gì đó.
“Đại thiếu gia Ôn gia thật sự quá đẹp trai, thanh âm còn rất hay nữa.”
Cô gái kích động ôm cánh tay người bên cạnh, một cô gái khác phụ họa, "Đúng vậy, cậu nói xem, rốt cuộc Thượng Đế đã mở cánh cửa nào cho anh ấy vậy? Hâm mộ quá đi…”
Đường Lễ Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm người trên đài.
Hâm mộ? Làm sao không hâm mộ đây? Những thứ này đều thuộc về người kia......
Cái này vốn nên thuộc về mình, rõ ràng đều là nhi tử Ôn gia, dựa vào cái gì Ôn Nham có thể làm đại thiếu gia Ôn gia được người người kính ngưỡng, còn mình thì lại phải sống ở một nơi phòng trọ cũ nát, vất vả kiếm tiền không quản ngày đêm, dựa vào cái gì chứ?
Ôn Nham nói nhiều cũng mệt, miệng có chút khô, bên cạnh đã có sẵn một cốc nước ấm do người chuẩn bị đặt vào, Ôn Nham cầm lên uống một ngụm, vừa đặt chiếc cốc về chỗ cũ, vô tình liếc xuống liền bắt gặp một đôi con ngươi oán hận.
Cậu hơi giật mình, sau đó hạ mí mắt thu hẹp lại biên độ, giống như cái gì cũng chưa trông thấy, đem tầm mắt dời đi, tiếp tục diễn thuyết.
--------------------