“Vậy được rồi. Làm nó cứng đi.” Kiều Dực Quân động eo, đem dươиɠ ѵậŧ đập vào mặt Thang Gia Lệ.
Thang Gia Lệ bất đắc dĩ buông khăn, đem mặt áp vào giữa hai chân Kiều Dực Quân, dùng má nhẹ nhàng cọ, dươиɠ ѵậŧ theo sự vỗ về chơi đùa của nàng dần biến lớn.
“Quay đầu lại!” Kiều Dực Quân bắt lấy cổ chân Thang Gia Lệ, làm cho nàng cưỡi lên người, tiểu huyệt đối diện đầu hắn, dùng tay đùa bỡn lớp lôиɠ ʍυ của nàng.
Thang Gia Lệ đau đớn hít hà nhưng lại không dám nói một câu.
“Da^ʍ huyệt. Thoải mái không?” Kiều Dực Quân dùng sức kéo đứt mấy sợi âm mao.
“A…” Thang Gia Lệ mặt mũi tràn đầy nỗi đau khó biểu đạt. Nàng trái phái giãy dụa, phát ra âm thanh thê lương thảm thiết.
Kiều Dực Quân dùng ngón tay kẹp lấy một nhúm âm mao, cố tình chậm rãi lôi kéo, để nàng cảm nhận nỗi đau vào tận xương tủy.
Cơ bắp trên đùi cùng bụng dưới của Thang Gia Lệ run rẩy, Kiều Dực Quân lại tiếp tục nhổ mấy sợi lông đen bóng, để lại vệt máu trên làn da non mịn.
Đến lúc này hắn mới chịu buông tha lớp âm mao, nhưng không đợi Thang Gia Lệ phục hồi tinh thần, ngón tay hắn lại bắt đầu sờ soạng âm thần sưng đỏ. Tiểu huyệt vừa bị thao nên cực kì mẫn cảm, Kiều Dực Quân vừa xoa nắn hộŧ ɭε, vừa dùng sức bắt lấy bầu vυ' đầy đặn đang rủ xuống.
“A… Dực Quân… Đừng… Đau…” Thang Gia Lệ đau đến toàn thân run rẩy, thống khổ rêи ɾỉ.
Nhưng Kiều Dực Quân không cho nàng cơ hội, ngay lúc nàng hé miệng rêи ɾỉ, hắn mạnh mẽ nâng mông, đem đại côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào cổ họng nàng.
Thang Gia Lệ bị đâm tới buồn nôn, nàng lớn tiếng nôn ọe, ho khan không ngừng. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© truyền đến cơn đau nhức kịch liệt cùng cảm giác khác thường nơi cổ họng khiến nàng kịch liệt ho khan, lệ rơi đầy mặt. Vậy mà, nàng vẫn như cũ không dám phản kháng, vẫn như cũ thuận theo cúi đầu đùng đôi má cọ lấy dươиɠ ѵậŧ của trượng trụ, tùy ý để hắn sờ loạn âʍ ɦộ.
“Tốt. Làm tôi thoải mái đi!” Kiều Dực Quân vừa nói vừa để cho Thang Gia Lệ nâng mông cao, quỳ sát trên giường.
“Yaaaa…” Đau đớn khiến cho Thang Gia Lệ hừ một tiếng cắn chặt khớp hàm, côn ŧᏂịŧ cứng như sắt thép đánh vào nhục động, bắp đùi tràn đầy cảm giác bị áp bức, nghẹn tới cổ họng.
Kiều Dực Quân mãnh liệt chọc vào đảo loạn, cổ họng kêu gầm gừ như thú vật.
“Yaaa… Chậm một chút… Dực Quân… Anh tha em đi… Ai ôi!!!... Đau… Đau quá!” Âʍ đa͙σ Thang Gia Lệ vốn khô cằn, không có bao nhiêu chất dịch, bị Kiều Dực Quân thô bạo cưỡng ép khiến tiểu huyệt như bị rách toác, tràn ngập đau nhức, hàng lệ tuôn trào.
“Mẹ, cô gọi bậy cái gì đấy? Lão tử thao cô là thoải mái biết không? Tôi chính là thích xem bộ dạng thống khổ này đấy!” Kiều Dực Quân căn bản không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, hắn điên cuồng nhấp, hai tay tùy lúc thô bạo nắm núʍ ѵú nàng.
“A… a… Đau… Đau quá… A…” Thang Gia Lệ vừa khuất nhục vừa thống khổ rêи ɾỉ, hơi thở dồn dập, tử ©υиɠ bị côn ŧᏂịŧ thô to đâm chọt, bụng dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh liệt.
Tiểu huyệt bắt đầu ướŧ áŧ, kɧoáı ©ảʍ ngày một nhiều, theo sự rút ra đút vào không ngừng của côn ŧᏂịŧ khiến cho đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng mà tiếp nhận.
“A… A…!” Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ của Kiều Dực Quân cắm sâu vào, Thang Gia Lệ liền phát ra tiếng hừ lạnh đầy dâʍ đãиɠ, hàng lông mày chau lại, cặp mông tuyết trắng điên cuồng vặn vẹo.
Gương mặt phớt hồng ngầng cao, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp đôi môi, eo nhỏ nhịn không được mà trở nên cứng ngắc, núʍ ѵú nhuộm mồ hôi buông thỏng, nàng cao trào.
Kiều Dực Quân ôm mông Thang Gia Lệ dùng sức đút vào hơn trăm cái, yết hầu phát ra tiếng “hà hà” kì lạ, rùng mình một cái… hắn cũng đạt tới cao trào, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng bắn vào cơ thể nàng.
Kiều Dực Quân rút ra côn ŧᏂịŧ dính đầy mật dịch. Thang Gia Lệ mềm nhũn nằm lỳ ở trên giường, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt vẫn chưa tan đi, toàn thân nhè nhẹ run rẩy. Đau nhức cùng cao trào nơi cổ tử ©υиɠ truyền khắp người, bụng dưới tuôn ra một đợt kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng trao đó trào ra khỏi cửa huyệt, tạo thành dòng dịch nhỏ, một ít đọng lại trên âm mao, một ít theo đùi chảy xuống giường.
“Mệt chết mất!...” Kiều Dực Quân rốt cục cũng buông tha bờ mông trắng nõn của Thang Gia Lệ, ngã xuống bên cạnh nàng.
Hết thảy đã xong. Thang Gia Lệ cố hết sức lê thân thể mềm yếu, một lần nữa đổ chút nước ấm lên khăn mặt, lau sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ dính đầy mật dịch của trượng phu rồi mới tẩy rửa chính mình.
Hôm sau khi chồng rời đi, Thang Gia Lệ lại khôi phục cuộc sống như trước. Cách một đoạn thời gian, chồng nàng lại trở về, mỗi lần vậy hắn đều tra tấn nàng, khiến đáy lòng Thang Gia Lệ sinh ra uất hận.