Có lẽ trời cao có mắt, trong một lần thám hiểm, Kiều Dực Quân đã trượt chân rơi xuống vách núi mà chết. Tuy trở thành quả phụ nhưng Thang Gia Lệ vẫn cao hứng, bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi sự tra tấn của chồng.
Nhưng là nàng không nghĩ tới, kiếp nạn mới chỉ bắt đầu…
Một năm sau cái chết của chồng, Thang Gia Lệ ở nhà nấu cơm, con gái thì ngoan ngoãn vẽ tranh.
Lúc này có người gõ cửa, Thang Gia Lệ ra xem, là bạn trai mới kết giao gần đây, lái xe của đoàn ca múa, Vương Bội Lý.
“Đến rồi à, vào trong ngồi đi.” Thang Gia Lệ dẫn Vương Bội Lý vào nhà rồi đi vào trong bếp.
“Tiểu Vương, anh ngồi trước đi, em sắp xong rồi.”
Vương Bội Lý cười đáp ứng, đứng đằng sau xem con gái của Thang Gia Lệ vẽ tranh.
“Tiểu Khiết cùng chú Vương ăn cơm nào.”
“Tiểu Vương, anh đừng khách khí, ăn mạnh đi nha.” Thang Gia Lệ gắp rau vào bát Vương Bội Lý.
“Chú Vương ăn nè.” Con gái cũng học mẹ, đem đồ ăn ngon gắp vào bát người đàn ông.
“Tiểu Khiết tự ăn đi, chú Vương có đồ ăn rồi, ngoan quá.” Vương Bội Lý khen ngợi.
Ăn cơm xong, Thang Gia Lệ để con gái đi tập vẽ, bản thân thì thu dọn chén bát.
“Tiểu Khiết đi ngủ sớm nào.” Nhìn con gái vẽ tranh xong, rửa sạch mặt mũi tay chân, uống hết ly sữa bò mà nàng chuẩn bị rồi leo lên giường ngủ thì Thang Gia Lệ mới rời khỏi.
“Tiểu Lệ, em mau quyết định đi, chúng ta cũng có tuổi rồi, anh không đợi được nữa.” Thang Gia Lệ mới vào phòng ngủ liền bị Vương Bội Lý ôm cổ.
“Bội Lý, anh hiểu mà, khó lắm, chúng ta chẳng có lý do. Hơn nữa, mình mới hai mươi tám tuổi, trước giờ không phải vẫn tốt sao? Dù sao anh ta cũng đã mất, thời gian của mình còn nhiều.” Thang Gia Lệ an ủi.
Thang Gia Lệ vào bếp giặt sạch khăn cho Vương Bội Lý lau mặt, rồi lại đổ nước vào chậu thau, giúp Vương Bội Lý cởi tất rửa chân.
Xong xuôi nàng mới tự rửa mặt, cởi áσ ɭóŧ, bắt đầu chà lau thân trên. Mặt nàng đối diện giường, xoay lưng lại với Vương Bội Lý, cẩn thận chà khắp đôi gò bồng cùng khe ngực, sau đó kéo khăn ra sau lưng giúp sức kỳ cọ. Trong mắt Vương Bội Lý lúc này chỉ có cặρ √υ' lay động từng đợt.
Thang Gia Lệ cởϊ qυầи ngoài, rồi cởi đồ lót đặt trong chậu rửa chân. Sau đó, trần trụi xoay người lấy ra chậu thau dưới giường, tiểu huyệt cùng hậu huyệt nổi bật giữa hai chân cứ thế lộ ra trước mặt Vương Bội Lý.
Thang Gia Lệ lau hạ thân cực kỳ chăm chú, nàng không ngồi xổm mà ngồi trên ghế đẩu, hai chân giang rộng, tay trái banh nhẹ tiểu huyệt tầng tầng điệp điệp nếp gấp, tay phải dùng khăn chà nhẹ.
“Nhìn qua chỗ khác đi.” Thang Gia Lệ ngẩng đầu thấy Vương Bội Lý đang chăm chú nhìn mình, không khỏi đỏ mặt thẹn thùng nói.
“Thân thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn, anh chưa sờ đâu?” Vương Bội Lý nín thở nhìn Thang Gia Lệ chà sát khiến âʍ ɦộ đỏ bừng, lau trước sau trên dưới hộŧ ɭε mấy lần mới dừng tay, núʍ ѵú theo đó mà nhảy dựng loạn xạ,
“Không biết xấu hổ!” Thang Gia Lệ cười mắng, quay lưng chuẩn bị vệ sinh hậu huyệt.
“Anh giúp em.” Vương Bội Lý lại gần, một tay ôm Thang Gia Lệ, một tay cầm khăn mặt.
“Thôi, đừng phá.”
“Không! Anh rửa cho em.” Vương Bội Lý mặc kệ, đoạt lấy khăn thay Thang Gia Lệ lau chùi. Nàng bất đắc dĩ mà tựa đầu trên vai hắn, hôn lên mặt hắn một cái.
“Tốt rồi! Đứng lên thôi!...” Vương Bội Lý vắt khô khăn, thay nàng lau khô vệt nước trên mông rồi ôm lấy cặp đùi kiều nộn hôn.
“Được rồi. Để em uống miếng nước đã, đợi chút không được sao? Như sói đói.” Thang Gia Lệ nhẹ nhàng đẩy Vương Bội Lý, mặc quần, ra ngoài rót nước.
Vương Bội Lý cởϊ qυầи ngoài, chỉ mặc một cái quần đùi leo lên giường, lấy ra một điếu thuốc.
Thang Gia Lệ đóng kỹ cửa nhà, mở đèn bàn, tắt đèn chính, cởϊ qυầи áo, cũng chỉ mặc chắc đồ lót rồi lên giường.
Vương Bội Lý dập thuốc, ôm lấy cơ thể trần trụi của người phụ nữ trong lòng, không ngừng hôn hít khắp mặt, cổ, ngực nàng.
Thang Gia Lệ ôm lấy cổ hắn, mặc hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng.