“Đêm nay cô đừng có mà ngủ. Mai tôi xuất phát rồi, lo giặt sạch quần áo bẩn rồi thu xếp hành lý cho tôi đi.” Kiều Dực Quân thô lỗ xoa nắn núʍ ѵú Thang Gia Lệ.
“Vâng.” Thang Gia Lệ vô lực gật đầu. Nàng cố hết sức từ trên giường đứng lên, hai mép tiểu huyệt bị thao đến sưng huyết đỏ bừng, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn chen chúc ở nhục động theo đó chảy rớt xuống đất.
Thang Gia Lệ cầm đồ lót toan mặc vào.
“Làm gì vậy? Không thấy âʍ ɦộ phát tao còn đang chảy nước à? Mặc cái gì? Cởi truồng giặt đồ cho tôi. Nghe không?” Kiều Dực Quân nằm trên giường, vừa dùng ngón chân trên chọc núʍ ѵú nàng vừa nói.
“Vâng…” Thang Gia Lệ nhỏ giọng trả lời, không thể không đặt đồ lót sang một bên.
Thang Gia Lệ vào phòng tắm bưng một chậu nước đặt dưới sàn phòng ngủ, quỳ gối dùng sức chà xát đống quần áo bẩn của chồng.
Kiều Dực Quân tựa trên giường hút thuốc, nhìn đôi vυ' tuyết trắng theo động tác giặt quần áo mà cao thấp nảy lên, lay động trái phải.
Bởi vì phải cúi người nên mông Thang Gia Lệ có hơi chếch lên cao, từ hướng này Kiều Dực Quân có thể thấy rõ ràng âʍ ɦộ sưng đỏ của nàng, hai mép tiểu huyệt vẫn hướng ra ngoài, phun đầy chất nhầy trắng đυ.c, nhỏ giọt đọng lại trên mặt đất.
“Lại đây, mang cái này vào rồi tiếp tục giặt.” Kiều Dực Quân vẫy tay.
Thang Gia Lệ thuận theo đi đến, nhìn hắn lấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường một đôi chuông đồng, hoảng sợ trợn mắt, không rõ trượng phu muốn làm gì.
Kiều Dực Quân nắm đầṳ ѵú nàng, chậm rãi trói lại bằng sợi tơ trên quả chuông.
Thang Gia Lệ đau đến liều mạng vặn vẹo khiến chuông đồng vang lên từng tiếng leng keng, nhưng dưới cái liếc nhìn hung dữ của Kiều Dực Quân đành phải buông tha chống cự, trơ mắt nhìn trượng phu đem nốt chiếc chuông còn lại gắn trên đầṳ ѵú trái.
Một đôi chuông đồng nặng trịch treo trên cặρ √υ' trắng nõn đầy đặn của Thang Gia Lệ đặc biệt bắt mắt.
Thang Gia Lệ quay trở lại quỳ bên chậu, tiếp tục giặt đồ. Hai chiếc chuông nhỏ đinh đinh đang đang trên bầu vυ' trắng sáng hấp dẫn ánh mặt của Kiều Dực Quân.
“Mạnh tay lên, không phải cô tập múa à? Sao đến việc đem vυ' tung lên cũng không biết nữa?” Kiều Dực Quân vũ nhục.
Thang Gia Lệ dùng sức, cơ thể theo đó mà đong đưa, hai chiếc chuông đồng nhỏ rung rung trên cặρ √υ' cao ngất, phá lệ phát ra âm thanh chói tai trong trời đêm yên tĩnh.
Vặn vẹo một hồi, Thang Gia Lệ cảm thấy hạ thân bắt đầu trướng đau, mà cặp chuông trước ngực lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, không những phát ra tiếng kêu dâʍ ɖu͙© mà theo mỗi lần nâng lên hạ xuống còn truyền cảm giác ngứa ngáy khắp người. Thang Gia Lệ cứ chịu khuất nhục như vậy mà giặt hết toàn bộ quần áo.
“Lên trên giường. Tôi lại muốn thao cô! Tiểu huyệt ngứa không? Hả?” Tìиɧ ɖu͙© bị khơi mào, Kiều Dực Quân cầm roi điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú non mềm đầy vết thương của Thang Gia Lệ, phát ra tiếng chuông đinh đinh đầy thanh thúy.
Thang Gia Lệ mệt mỏi há miệng thở hỗn hển, thân thể xụi lơ quỳ trên mặt đất, nước mắt cứ vậy đong đầy hốc mắt. Nàng dường như không có nghe thấy lời trượng phu, ngơ ngác chưa tỉnh hồn.
“Mẹ. Không nghe thấy tôi nói gì à?” Kiều Dực Quân hung hăng vung roi quất lên đôi nhũ phong cao ngất, chuông đồng theo đó lay động, đinh đinh linh linh loạn ngầu, từng đường máu đỏ tím hiện rõ trên nền da trắng.
“Yaaaa…” Thang Gia Lệ hét thảm, lấy tay che ngực.
“Tôi hỏi cô, tiểu huyết ngứa hay không?” Kiều Dực Quân thẹn quá hóa giận, dùng chuôi roi tàn nhẫn đâm vào tiểu huyệt.
“Ngứa… Tiểu huyệt em ngứa!” Thang Gia Lệ hoảng sợ từ mặt đất đứng lên đi tới bên giường.
“Dực Quân, phía dưới của em đầy quá rồi, anh muốn em rửa không?” Thang Gia Lệ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Nói nhảm? Chẳng lẽ muốn tôi thao cái âʍ ɦộ bẩn của cô sao?”
“Không có… Không có.” Thang Gia Lệ sợ hãi nói vội.
“Còn không mau vệ sinh đi?”
Thang Gia Lệ cầm phích nước nóng đổ một ít vào chậu, ngồi xổm lấy nước rửa sạch sẽ tiểu huyệt lầy lội. Sau đó thấm ít nước nóng vào khan mặt, cẩn thật lau rửa dươиɠ ѵậŧ trượng phu.