Đúng lúc này, mấy chiếc ô tô bỗng nhiên dừng trước mặt quạ nhỏ, một cô gái dáng người cao gầy, dung mạo diễm lệ từ trên xe bước xuống, theo phía sau vài vệ sĩ áo đen.
Bọn họ nhanh chóng vây lấy quạ nhỏ, sau đó bắt lấy tay chân cô, đem lên chiếc xe phía trước.
Vốn dĩ nắm đấm quạ nhỏ đã cứng, lại lập tức bỏ đi sự phòng bị của mình. Cô biết cô gái này.
Dân chúng ven đường quát lớn: “Các người làm gì vậy? Bắt cóc sao? Chúng tôi phải báo cảnh sát!”
“Tôi là chị của nó! Nó muốn tự sát, tôi không đem nó trói về, nếu nó chết, các người chịu trách nhiệm sao?” cô gái cao gầy đem ống tay áo của quạ đen cuốn lên, để lộ ra cánh tay đầy vết dao. Có vết dao đã khép miệng, để lại vết sẹo xấu xí, có vết dao còn thấm máu, có thể thấy là mới cứa.
Mà quạ nhỏ không giãy dụa. Ăn ký ức của cô gái trẻ tuổi, cô biết người này thật sự là chị ruột của cô gái, hai người từ nhỏ sống nương tựa nhau, tình cảm thập phần vững chắc.
Cô gái cao gầy mở di động, đưa ra tấm ảnh hai chị em chụp chung cho mọi người xung quanh xem.
Quạ nhỏ cứ vậy mà mơ mơ màng màng bị đưa lên xe, nhét vào ghế sau. Cô gái cao gầy chui vào trong xe, ngữ khí lạnh lẽo: “Lão Triệu, khóa tất cả cửa xe lại cho tôi!”
Vài tiếng “cụp cụp” nhỏ vang lên, tất cả cửa xe đều bị khóa cứng.
Cô gái cao gầy giơ di động lên, hùng hổ dọa người: “Tin nhắn này là có ý gì? Cái gì mà em phải đi, bảo chị tự chăm sóc tốt? Cái gì mà xin lỗi chị, bảo chị quên em? Em có phải muốn tự sát không? Vì đồ rác rưởi đó, em ba lần bốn lượt tìm chết, em có thấy mình hèn hay không?”
“Chị cực khổ nuôi em khôn lớn, bản thân không vào đại học cũng muốn cho em vào đại học, bản thân một ngày làm bốn công việc cũng không để em chịu khổ bên ngoài, đây chính là báo đáp của em cho chị sao? Em vì một đồ thối tha như vậy tự hại chính mình, em con mẹ nó đầu toàn sh*t à? Nếu sớm biết em sẽ thành như vậy, lúc trước khi ba mẹ chết, chị nên ném em vào hố đất chôn cùng với họ! Em muốn khiến chị thất vọng sao? Hả? Em muốn khiến ba mẹ nơi chín suối thất vọng sao? Hả?”
Cô gái cao gầy biểu tình dữ tợn, ngữ khí hung ác, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt bất lực.
Cô ấy thực sự không biết phải làm gì với đứa em gái mê muội không chịu tỉnh của mình.
“Đi Trung tâm khoa học y tế Dịch thị.” cô gái cao gầy lạnh giọng hạ lệnh cho lão Triệu tài xế.
Sau đó cô ấy lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, giọng nói khép nép: “Dịch tiên sinh, xin anh cứu em gái tôi. Trong lĩnh vực tâm lý học này, không ai có thể so sánh với anh. Những năm anh bị ba anh đưa ra nước ngoài, tôi giúp anh rất nhiều chuyện. Anh muốn xử lý mẹ kế, tôi cũng trợ lực không ít.”
“Tôi có thể có gia nghiệp ngày hôm nay cũng may có sự dìu dắt của anh, nhưng tôi thật sự đã giúp đỡ anh, cái này anh không thể phủ nhận? Chữa khỏi cho em gái tôi, chúng ta thanh toán xong, được không? Dịch tiên sinh, chờ lát nữa gặp mặt, tôi dập đầu với anh, như vậy được không?”
Bên kia không biết nói cái gì, cô gái cao gầy chầm chậm thở hắt ra một hơi, giống như yên tâm.
Quạ nhỏ nằm ngả nghiêng ở hàng ghế sau, toàn bộ quá trình không nói chuyện, biểu tình yếu ớt lại đau thương, con mắt đen như mực trong lúc lơ đãng phóng ra tia sáng giảo hoạt.