Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Một lát sau, cửa thủy tinh bám đầy nước mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra. Toàn thân anh trần trụi, chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt đẫm nhỏ từng giọt nước.
Giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh mà chảy xuống, chảy qua khuôn ngực rộng lớn, cơ bụng săn chắc, eo thon gọn, cuối cùng lăn xuống tuyến nhân ngư sâu ở hai bên.
Mùi hăng còn lại sau khi làm xong thí nghiệm, cuối cùng đã rửa sạch sẽ.
Người đàn ông quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, không nhận được nhiều ánh sáng mặt trời, vì vậy làn da không khỏi lộ ra vẻ nhợt nhạt, bệnh tật. Nhưng rõ ràng, sức khỏe của anh không bị ảnh hưởng, ngược lại anh càng chú trọng rèn luyện thể dục hơn so với người bình thường. Anh nhìn thì ốm yếu, nhưng mỗi một khối cơ bắp căng chặt đều ẩn chứa sức mạnh không tầm thường.
Anh dùng khăn bông chậm rãi lau khô tóc, phía sau anh bày một chiếc gương to phản chiếu bóng dáng của mình.
Lẽ ra là một tấm lưng trần trụi nhợt nhạt, lúc này lại lan ra màu đen mực in kinh người. Mực này là ở chỗ thợ xăm hình lấy đau đớn trả giá mà có. Từng mũi từng mũi kim đâm vào da thịt. Mỗi một mũi kim máu di xuống, cuối cùng tạo lên một đôi cánh dang rộng, móng vuốt cong nhọn, tạc hình một con quạ đang bay. (Kim máu ở đây chỉ kim xăm sau di trên da thường gây nên các vết thương nhỏ, dẫn đến chảy máu. Mũi kim chạm máu nên gọi là kim máu)
Quạ là loài chim ôn dịch, cũng là sứ giả của Tử thần, càng là điềm báo của tai ương.
Mà hơi thở tà ác của con quạ trên lưng người đàn ông này, so với đủ loại truyền thuyết, thì càng mãnh liệt hơn. Hai tròng mắt sắc bén có thần, ngưng tụ huyết sắc nhàn nhạt, móng vuốt sắc nhọn dị thường tựa như có thể dễ dàng mổ bụng hết thảy các vật còn sống.
Ai cũng không sao nghĩ được, trên một thân thể nhợt nhạt như vậy, lại có dấu vết hình xăm dữ tợn, đáng sợ đến thế. Lông vũ kia thật lớn, đen thuần, kéo rộng ra, mỗi một chiếc cánh ác ma, như đang muốn từ bên trong cơ thể người đàn ông này phá ra.
Càng khiến người ta không dám tin là, sau cùng anh ta vậy mà khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, biểu hiện ra nghề nghiệp cao quý của mình. Anh là một bác sĩ, mà bác sĩ còn có một danh xưng khác tràn đầy tình cảm - thiên sứ áo trắng.
Trên thân thiên sứ lại xăm hình sứ giả của Tử thần, hình ảnh quái đản tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Người đàn ông làm khô tóc, đeo mắt kính gọng vàng, ngũ quan tuấn mỹ vốn thâm trầm lại cực kỳ sắc bén như dao cứa, trong giây lát liền trở nên nho nhã ôn hòa.
Ai cũng không thể tin, khí chất có thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, đơn giản chỉ là che đi đôi mắt hổ phách sắc bén.
Đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông vang lên, trên màn hình hiện ra ba chữ ‘Lâm Tú Tùng’.
“Chờ ở văn phòng của tôi, năm phút sau tôi đến.”, ngữ khí của người đàn ông nhàn nhạt phân phó.
Sau khi ngắt điện thoại, anh mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc đồng hồ, khuy măng- sét, caravat, chậm rãi lại cẩn thận tinh tế đeo vào.
5 phút sau, người đàn ông đúng giờ xuất hiện ở cửa văn phòng.
Lâm Tú Tùng đi qua đi lại ở hành lang vội vàng đến đón, giọng nói khô khốc tràn ngập lo lắng: “Dịch tiên sinh, em gái tôi cùng mấy vệ sĩ đang ở trong văn phòng của anh, chúng ta trước tiên tìm một nơi an tĩnh nói chuyện một chút được không?”
Người đàn ông khí chất nho nhã ôn hòa tùy tiện đưa tay mở cửa gian phòng cách vách.
“Mời ngồi!”, anh ngồi ở ghế chủ, đôi chân thon dài quá mức mà bắt chéo.
“Cảm ơn anh đã bớt thời gian gặp tôi.”, sau khi lo âu trong lòng lắng xuống, trên mặt Lâm Tú Tùng không khỏi hiện ra vài phần khẩn trương lẫn lo sợ. Mọi người đều nói Dịch Lĩnh hòa ái dễ gần, ôn tồn lễ độ, là một thân sĩ điển hình, nhưng chỉ có cô ấy biết, người đàn ông này nếu mổ tim ra thì tất cả chỉ là màu đen.
Nhớ tới những chuyện kia, Lâm Tú Tùng gục đầu xuống, né tránh ánh mắt của Dịch Lĩnh.
Cô từng bị ép làʍ t̠ìиɦ nhân của ba Dịch Lĩnh trong vài năm. Lão già đó thích ngược đãi người khác, thường đem cô ấy hành cho bầm dập, mình đầy thương tích. Nhưng em gái bị bệnh nặng, cần dùng tiền gấp, căn nhà thì bị người thân bán mất, không lấy lại được quyền sở hữu. Cô đành cam chịu.
Cuối cùng là Dịch Lĩnh tìm thấy cô ấy, chỉ cho cô ấy một con đường sáng.
Tiếp đó, bệnh tim của ba Dịch Lĩnh bộc phát, qua đời. Mẹ kế của Dịch Lĩnh phát điên, bị đẩy vào viện tâm thần. Những người từng chèn ép, mưu hại Dịch Lĩnh, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Ngược lại Lâm Tú Tùng, nhân ngọn gió đông [1] của Dịch Lĩnh, sáng lập công ty mang thương hiệu của chính mình, bây giờ cũng tính là nữ xí nghiệp gia có tiếng.