Nghĩ đến đây, cô gái không hề do dự, trên một cánh tay dùng sức cắt đứt động mạch của bản thân, nhưng một giây trước khi lưỡi dao cắt vào da thịt, cô lại không kịp phòng bị mà đột nhiên té xỉu.
Một con quạ nhỏ vỗ cánh, đổ ào xuống người cô gái, mỏ ngắn ngậm dao gọt trái cây, đầu dùng sức vung, liền ném con dao ra xa.
Sau đó nó ngẩng đầu lên, kêu “cạc cạc” hai tiếng về phía cây đa lớn.
Cây đa cũng xào xạc rung động, dường như đáp lại tiếng kêu của nó, sau đó liền có hai cành cây hạ xuống, những chiếc lá khẽ lướt qua đầu cô gái, như trưởng bối dịu dàng an ủi tiểu bối bị thương khóc thút thít.
Đôi mày của cô gái khi bị ngất đi vẫn luôn nhíu chặt, không tự chủ mà dãn ra, lộ ra dáng ngủ điềm đạm an yên. Cô tựa như đắm chìm trong mộng đẹp.
Sau đó, những chiếc lá này nâng quả cầu ánh sáng, đưa đến cho con quạ nhỏ trước mặt.
Con quạ đen nhảy lùi về phía sau vài cái, như né tránh quả cầu ánh sáng, nhưng lại bị mấy cành cây buộc đôi chân nhỏ xíu và đôi cánh nhỏ của nó lại, nhốt tại chỗ, sau đó lại bẻ cái mỏ ngắn, kiên quyết nhét quả cầu ánh sáng vào cái bụng vốn đã căng phồng của nó.
“Cạc cạc!”, con quạ nhỏ tức muốn hộc máu kêu lên hai tiếng, vừa mở miệng lại biến thành giọng nữ lảnh lót: “Đắng quá, đắng quá! Khạc khạc khạc!”
“Đắng cũng phải ăn cho ta.” bên trong những tán cây to lớn quẩn quanh một giọng nam trầm thấp hồn hậu.
Con quạ nhỏ dùng cánh che cái bụng lại, mỏ ngắn khi mở khi đóng, phát ra âm thanh nôn oẹ, nó như muốn nôn ra.
“Ký ức của cô gái này sao mà đắng như vậy chứ!” tròng mắt đen của con quạ nhỏ thấm ra vài giọt nước mắt.
“Ngoan, ba ba cho con ăn đường.” một cành cây vươn ra từ tán cây, phiến lá nâng một viên kẹo màu hồng phấn.
Quạ đen nhỏ vội vàng ngậm kẹo vào trong miệng, lốp rốp nhai.
Phiến lá thuận thế xoa xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, từ ái nói: “Đi đi, sớm hoàn thành tâm nguyện của tín đồ này, con liền có thể sớm một chút trở về với ba ba, không có con bên cạnh chiêm chϊếp nói chuyện, ba ba sẽ rất hiu quạnh.”
“Được rồi được rồi, con đi đây!” quạ nhỏ lượn một vòng, biến thành bộ dạng cô gái ngất xỉu. Biến hóa này không chỉ đơn giản là diện mạo giống nhau, mà từ ngoại hình đến ký ức, thậm chí mỗi một cái nốt ruồi, mỗi một vết sẹo, mỗi một thương tích đều phục dựng nguyên dạng. Dù cho người thân cận nhất của cô gái cũng tìm không ra sơ hở.
Quạ nhỏ cúi đầu nhìn thân thể con người của chính mình, biểu tình có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nhặt túi cùng di động của cô gái lên, chuẩn bị rời khỏi lãnh địa của ba ba cây đa.
“Này này, ở bên ngoài đừng bắt nạt chó mèo.” cây đa lớn không yên tâm mà nhắc nhở.
Con quạ nhỏ cũng không quay đầu mà xua tay.
“Cũng đừng trộm những đồ vật sáng lấp lánh, đặc biệt là châu bảo gì đó trong cửa hàng. Trộm đồ là phạm pháp, bị con người bắt được, ba ba còn phải đến cục cảnh sát với con, rất mất mặt đó!” cây đa lớn không chê phiền hà mà nhắc nhở.
“Con sẽ không ăn trộm, ba yên tâm đi!” trong ngữ khí của quạ nhỏ mang theo một chút mất kiên nhẫn.
Cây đa lớn càng không yên tâm. Nó dùng cành lau khô thân cây rậm rạp. Nếu biến thành hình người, nó đại khái ôm trán thở dài.
“Một điều cực kỳ quan trọng nhất, con ngàn vạn lần đừng móc mắt của con người, sẽ là phải ngồi tù bóc lịch đấy!” cây đa lớn đặc biệt thận trọng dặn dò.
Mười mấy năm trước, quạ nhỏ thiếu chút nữa móc đi con mắt của một đứa trẻ loài người. Nghe chuyện này từ trong miệng nó, cây đa lớn yên lặng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. May mà đứa trẻ kia vô cùng thông minh, biết cách đối phó với con quạ nhỏ, nếu không đã thành người mù rồi.
Nên sau khi thành tinh, nếu không có cây đa quản giáo, con quạ nhỏ nhất định sẽ biến thành ma đầu không chuyện ác nào không làm.
Trước mắt, ma đầu vừa đi nhanh, vừa không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, con sẽ không moi mắt người khác! Con đã gặp qua đôi mắt xinh đẹp nhất thế giới rồi, tròng mắt mờ đυ.c của người thường con mới không thèm nhìn! Đeo kính áp tròng đẹp đẽ lên con cũng nhìn không nổi!”
“Nhìn nổi cũng không được móc, bằng không ba ba đánh mông con!”, cây đa lớn làm ra vẻ hung ác uy hϊếp một câu.
Nhưng quạ đen đã ra khỏi sương mù dày đặc, không thấy bóng dáng.
“Hứ, con sẽ không móc. Con cũng không ngốc! Móc tròng mắt ra, chúng nó sẽ rơi vỡ, lại sẽ thối.”, thiếu nữ quạ đen đứng ở cổng công viên đợi xe lầm bầm trong miệng: “Ta sẽ đem người đó bắt tới tay. Ta muốn hắn ngày đêm ở bên cạnh ta, dùng con mắt xinh đẹp đó thời thời khắc khắc nhìn ta.”
Nhớ đến đôi mắt đẫm nước mắt nhiều năm trước kia, đẹp giống như cảnh thiếu niên trong mơ, quạ đen nhỏ nhịn không được mà liếʍ liếʍ môi.