Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 8

"Nhớ kỹ đấy, nhà này có một đại thiếu gia tuổi gần bằng con. Ít động chạm vào cậu ta, cũng tuyệt đối không được dành đồ của cậu ta."

Thành Anh bĩu môi, cô dành đồ với em trai bên cạnh là chơi đùa thôi, cũng không phải thật sự không hiểu chuyện.

“Đã là thời đại nào rồi, còn đại thiếu gia.”

“Người có tiền đều gọi như vậy, con gọi theo là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì.”

Thành Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Con cũng phải gọi là đại thiếu gia?”

Thành Liên nhìn cô lập tức nói: "Gọi.”

“Con đừng bày ra vẻ mặt không vui đó, chuyện tốt như vậy người khác có muốn cũng không được đâu. Nếu không phải do người ông mất sớm của con, lúc làm lính kết bạn với người quyền quý, thì con nghĩ loại chuyện như vậy đến lượt con à?”

Thành Anh cúi đầu hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, ăn nhờ ở đậu mà.”

Thành Liên hận không thể rèn sắt thành hình, túm cánh tay cô ôm chặt vào ngực không buông, giải thích nói: “Cái này không phải là ăn nhờ ở đậu, ông nội con đưa con về nhà, cho con học, tiêu tiền cho con cũng chẳng vì mục đích gì, con phải ngoan ngoãn một chút, để lại ấn tượng tốt cho người ta.”

“Cũng không phải mẹ sợ con học không được tốt, việc học tập của con mẹ cũng chưa bao giờ phải lo lắng, sau khi đi, nghe lời một chút, đừng để ở vài ngày đã bị đuổi về, thật mất mặt.”

“... Dạ” Thành Anh âm thầm thở dài một hơi, những lời muốn nói cuối cùng đều không nói.

Đến nhà họ Ngụy, một biệt thự độc lập, dựa núi gần sông, chỉ riêng trong gara đã đổ một loạt những chiếc xe sang trọng, Thành Anh cảm nhận được sự áp lực đập vào mặt cô, cô không hợp với hoàn cảnh vừa xa lạ lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này.

Quản gia dẫn 2 người vào trong để gặp mặt lão gia, Thành Anh chưa bao giờ được gặp qua vị lão gia này, chỉ có thể ở sau Thành Liên, hỏi cô, cô đều ngoan ngoãn trả lời, biểu hiện rất hiểu phép tắc, nụ cười trên mặt không hề biến mất một giây nào.

Nghe lão gia dặn dò, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không có chuyện gì để nói nhiều, hơn mười phút sau, quản gia dẫn Thành Anh đến phòng của cô.

Lúc đi xuống nhà, không ngờ lại đυ.ng phải Ngụy Yến Xuyên vừa chơi đàn dương cầm xong.

Trong khi nói chuyện với lão gia, Thành Anh cực kỳ nhớ rõ vị con trai độc nhất của nhà họ Ngụy này.

Bất kể là ở phương diện nào, đều là một người ưu tú không thể chê được, khiến cho người ta khen không ngớt.

Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “thiên chi kiêu tử” để hình dung.

Thành Liên tinh ý lôi kéo Thành Anh đi về phía trước, cản đường đi của Ngụy Yến Xuyên.

Kỳ thật không cần phải chạm mặt nhau vào lúc này, Thành Anh xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn người ta.

Thành Liên ra sức gãi lòng bàn tay cô, ra hiệu cho cô nói chuyện.

Thành Anh hắng giọng, nhớ tới Thành Liên trên xe đã dặn dò, hé môi: “Thiếu...Thiếu...”

Hai chữ thiếu gia làm sao cũng không thể nói thành lời.

Cô cũng đâu phải là người ở.

Thành Liên gấp đến độ đẩy cô sang một bên, khuôn mặt tươi cười chuẩn bị mở miệng chào hỏi, lúc này Ngụy Yến Xuyên chuyển hướng về phía Thành Anh, thấy cô vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tóc cô.

“Không sao, không cần sợ, anh không ăn thịt em.”

Thành Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hình như anh rất dễ nói chuyện.

“Anh ơi.” Thành Anh nhanh chóng nói ra hai chữ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn Ngụy Yến Xuyên từ trên xuống dưới.

Thật ra cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Giống như là hoàn thành nhiệm vụ, Thành Anh tiếp tục co đầu rụt cổ về phía sau Thành Liên, nghe bà ta nhiệt tình giả tạo nói chuyện.

Ngụy Yến Xuyên cũng không ngại phiền phức, cùng các cô nói chuyện một hồi lâu.

Dù cách vài bước chân, nhưng Thành Anh không dám nhìn anh một cách trắng trợn, lần đầu cô biết Ngụy Yến Xuyên là qua giọng nói của anh, không nhanh không chậm, ôn nhu như ngọc, mang theo tinh thần phấn chấn và khí phách của thiếu niên.

Nhiều năm sau khi Thành Anh nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Ngụy Yến Xuyên, cô cảm thấy mình hoàn toàn bị anh che mù hai mắt.

Có thể là bởi vì anh đẹp trai, hoặc là bởi vì anh có giọng nói hay, nhưng những gì cô thấy đều là giả.

Ký ức tốt đẹp của cô về Ngụy Yến Xuyên cũng chỉ giới hạn ở đây, và nó chỉ kéo dài chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Sau đó, nó liên tục bị lật đổ, lật đổ và lật đổ.

Thành Anh đã thoát khỏi đoạn ký ức ngắn ngủi.

Nước trong ly đã hoàn toàn nguội lạnh, rất giống với tâm trạng của cô bây giờ, nhưng điều khiến cô buồn hơn là chủ nhà gọi cho cô bảo cô mau chóng dọn ra ngoài.

Thành Anh cho đến khi bỏ điện thoại xuống cũng không biết tình hình hiện tại của mình là như thế nào, nơi mà cô vất vả tìm được, nhanh như vậy lại phải rời xa lần nữa.