Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 7

Nhưng cô không trốn được.

“Ngứa…”

Ngụy Yến Xuyên dừng động tác lại, cơ thể hơi hơi nhấc lên, nhưng phần lớn trọng lượng vẫn đặt trên người cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thành Anh một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trở về với tôi đi.”

Thành Anh sửng sốt, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài cm, hơi thở hòa vào nhau, mũi chạm mũi.

Vừa rồi cô còn ngây thơ nghĩ đây là một cuộc làʍ t̠ìиɦ chia tay.

Thành Anh không nghĩ tới việc quay lại dù chỉ một chút, nhưng một ý niệm đáng sợ từ trong đầu cô hiện ra ——

Đây có lẽ không phải là chuyện cô có thể từ chối.

Ngụy Yến Xuyên chưa bao giờ thương lượng với cô.

“Em, em không muốn trở về.” Sau khi lắp bắp nói xong câu này, Thành Anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên nét mặt của Ngụy Yến Xuyên, bầu không khí ấm áp vừa tích tụ lập tức sụp đổ, cô có thể đoán được Ngụy Yến Xuyên lại muốn nổi giận.

Trước khi anh nổi giận, Thành Anh không mở mắt cũng không dám nhìn anh, ở khoảng cách gần như vậy cô thật sự sợ Ngụy Yến Xuyên sẽ khó chịu mà bóp cổ cô ngay tại chỗ, cho nên nhỏ nhẹ, mềm giọng giải thích: "Không phải anh muốn kết hôn với Ôn Ngôn ư…?"

Ngụy Yến Xuyên im lặng.

Thành Anh mím môi, có lẽ cô nói đúng, Ngụy Yến Xuyên là người không bị kiềm chế, ăn trong nồi mà còn nghĩ trong chén, không bao nuôi tình nhân dường như không thể hiện được thân phận của mình. Thời đại mới là một xã hội tiến bộ, xa hoa truỵ lạc sắp biến thành điều hiển nhiên của những người trung niên dầu mỡ…

"Rồi.”

Những lời mắng chửi trong lòng của Thành Anh dừng lại.

"Rồi cái gì…?"

"Từ hôn.” Anh trả lời đơn giản dứt khoát.

"Tại sao?"

Ngụy Yến Xuyên im lặng, tiếp tục vùi vào chiếc cổ mịn màng của cô mà hôn.

Thành Anh bị hôn đến mê muội, ngây ngốc hỏi: “Là, bởi vì em sao?”

“Ha.” Bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh, Ngụy Yến Xuyên buồn cười ngẩng đầu nhìn cô, trào phúng nói: “Có đôi khi thật sự không biết em khờ thật hay là giả ngu, em cho rằng đàn ông đều thích phụ nữ ngu ngốc à?”

“…À.”

Thành Anh nản lòng, Ngụy Yến Xuyên vẫn cười nhạo cô: “Còn bởi vì em? Bởi vì chơi em thích hơn?”

Mũi Thành Anh chua xót, đúng vậy, tác dụng của cô đối với anh hình như chỉ có vậy.

Những lời này lại một lần nữa nhắc nhở cô nên biết rõ vị trí của mình, không nên ảo tưởng.

Thành Anh hiếm khi to gan một lần, lấy hết can đảm: "Được, nếu không phải vì em, vậy em về làm gì."

“Em không về."

Sau một khoảng im lặng đáng sợ.

“Em lặp lại lần nữa?”

Ngụy Yến Xuyên bóp chặt gương mặt Thành Anh, không thể tin người phụ nữ này dám nói những lời như vậy.

Có lẽ cô thực sự đang tìm chết.

“Thành Anh, em con mẹ nó không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Ngày thứ 2!

Trên con phố dài, gió to khiến cho người ta đi đường cũng cảm thấy khó khăn, cửa hàng hoa buộc phải đóng cửa, bà chủ ngủ đến tận 12h trưa mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Tối qua Thành Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người đau nhói, vừa cử động liền giống như bị dày xéo. Trong lúc hoảng hốt cảm thấy Ngụy Yến Xuyên lại bị cô làm tức điên lên. Anh đối xử với ai cũng rất lịch sự nhưng đối với cô lại xấu xa muốn chết. Cô không nhớ bị anh dày vò bao lâu, mới thả cho cô đi ngủ.

Thành Anh cố gắng mở mắt, may mắn thay, cô đang ở trong ổ nhỏ của mình.

Căn phòng trống rỗng, tràn ngập tiếng gió rít gào thổi ngoài cửa, giống như một bài hát cổ xưa, Thành Anh lấy nhiệt kế đo, quả nhiên cô bị sốt nhẹ.

Giọng cô khô khốc, khàn khàn, khó phát ra tiếng, cô trần như nhộng nằm trong chăn, giống như một con cá nhỏ bị mất nước lâu ngày.

Nằm trên giường hồi lâu, Thành Anh bật máy điều hoà, cô xuống giường mặc quần áo, lần này cơ thể đã ấm hơn, dưới giường chất đầy một đống quần áo lộn xộn, cô loạng choạng đi ra ngoài.

Không biết Ngụy Yến Xuyên rời đi từ khi nào, đến đột ngột, đi cũng không nói tiếng nào.

Thành Anh hiểu anh sẽ quay lại.

Cố chịu cơ thể mệt mỏi khó chịu đi rửa mặt, Thành Anh uống một viên thuốc, sau đó cầm ly nước ngồi dựa vào sô pha yên tĩnh.

Tầng 2 có một ô cửa sổ thủy tinh lớn, được lau sạch sẽ như mới, xa xa có một cây ngân hạnh màu vàng đang cố gắng sinh trưởng. Cuối cùng, lá rụng về cội, kéo theo cả một màn mưa vàng rực rỡ.

Thành Anh nghiêng đầu tựa lên gối, cô chớp mắt ngắm nhìn tán cây đằng xa.

Nhớ lại ngày mà cô và Ngụy Yến Xuyên gặp nhau, cũng là một ngày thu bình thường như thế này.

*

"Đến nhà ông nội rồi, nhớ phải biết nói ngon nói ngọt nghe không, việc gì làm được thì làm nhiều một chút, ít làm mấy thứ linh tinh. Không được để người ta chê con phiền."

Sau khi lái xe đến cổng, Thành Liên vẫn không yên tâm tiếp tục nhắc nhở.