Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 6

Cô vươn năm ngón tay luồn vào tóc Ngụy Yến Xuyên, đầu ngón tay mang theo ý dỗ dành.

Ai ngờ bị anh dùng sức hất ra.

Thành Anh uể oải mà thu hồi tay, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như sắp khóc, dáng vẻ này khiến anh hận không thể để lại dấu ấn trên khắp người cô.

Ngụy Yến Xuyên lật người cô lại, Thành Anh quỳ ghé vào thành giường, ngay sau đó vòng eo nhỏ bị bóp chặt nâng lên, đặt cô vào tư thế mà cô ghét nhất.

Trên mông cũng bị đánh vài cái, đau đến mức muốn tránh đi, nhưng chỉ cần hơi di chuyển một chút liền bị đâm mạnh hơn.

Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, đêm nay Ngụy Yến Xuyên giống như một con sư tử xù lông, làm sao cũng không để cho cô cảm thấy dễ chịu, anh không ngừng thọc vào rút ra, như thể đang trút giận điều gì đó. Thành Anh cũng không dễ chịu gì, hơn nữa nhiệt độ không khí quá thấp, cô cắn răng chịu đựng.

Hai khối cầu trắng nõn liên tục đung đưa dưới sự va chạm của Ngụy Yến Xuyên, mỗi lần đều lên xuống hết cỡ, rồi đột ngột dừng lại, cảm giác đau như xé rách truyền đến, Thành Anh vội dùng một cánh tay để giữ thăng bằng, một tay khác đặt dưới ngực để ngăn chúng tiếp tục rung lắc.

Bầu vυ' tràn ra từ giữa các ngón tay của anh, mặc dù anh đã ngừng cử động, nhưng động tác này chẳng khác nào thách thức ham muốn kiểm soát của Ngụy Yến Xuyên, anh bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, khuôn mặt của Thành Anh lập tức áp xuống giường, vòng eo trở thành sự chống đỡ cuối cùng trước sự tấn công của Ngụy Yến Xuyên.

Lúc đầu, cô còn có thể chịu đựng được, nhưng khi cơn giận của Ngụy Yến Xuyên ngày càng dâng cao, vật cứng ở trong cơ thể cô càng lúc càng lớn, căng tới mức cô sắp quỳ không được.

Cảm giác căng tức cùng với kɧoáı ©ảʍ liên tục tăng giảm không ngừng, nhất thời không phân biệt được cái nào nhiều hơn.

Cùng một tư thế kéo dài một lúc lâu, hai tay Thành Anh vòng ra sau lưng, cong người đến cực hạn.

“Đau quá…” Vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính lên mặt, vòng eo thon thả bị nắm chặt giống như sắp bị bẻ gãy đến nơi, bàn tay đặt sau lưng của Thành Anh cẩn thận nắm lấy cổ tay Ngụy Yến Xuyên, mang theo ý tứ cầu xin và lấy lòng, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve anh, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Ngụy Yến Xuyên biết eo của Thành Anh không tốt lắm, rất gầy yếu, động một chút liền kêu đau, anh khó chịu nhất khi nghe cô nói những lời này trên giường, ngày thường bắt cô tập thể dục mà không thèm nghe, cũng chỉ biết ở trên giường rầm rì.

Thành Anh nhỏ giọng lên án một câu, nhưng cánh tay nắm chặt của Ngụy Yến Xuyên lại chưa từng buông lỏng, tựa như một khối sắt cứng.

“Nằm xuống.” Ngụy Yến Xuyên tức giận nói, gần như là tiện tay lật cô lại, xốc cả người cô nằm thẳng ra.

Thành Anh xoa bóp cánh tay đau nhức của mình, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, phần eo của cô đột nhiên bị nhấc lên, bên dưới đặt một cái gối.

Ngụy Yến Xuyên tiến vào từ phía trước.

Bình thường lúc ở tư thế này chính là khi sắp kết thúc.

Thành Anh âm thầm thở phào một hơi, cô đã cao trào rất nhiều lần.

Mỗi lần Ngụy Yến Xuyên đều phải làm lâu như vậy, Thành Anh đã quen với chuyện này, chỉ là đã lâu như vậy rồi không có làm, cô nhất thời khó có thể thích ứng.

Trong lúc anh chuẩn bị bắn, Thành Anh cố hết sức với tới ngăn tủ đầu giường, lấy từ ngăn kéo ra một cái bαo ©αo sυ.

Cô không trông cậy vào việc Ngụy Yến Xuyên sẽ bắn ở bên ngoài, chỉ có thể chuẩn bị đồ trước cho anh.

Ngụy Yến Xuyên nhìn một loạt hành động của cô, nhưng không biểu cảm gì, thậm chí còn có chút chán ghét.

Khi Thành Anh vừa định mở miệng nói, anh lập tức hôn xuống, hai tay ôm lấy mặt cô đồng thời mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng.

Tay cầm bαo ©αo sυ của Thành Anh để một bên, dưới ánh đèn sáng rực, chậm rãi để xuống.

Hai chân giơ cao đặt trên vai Ngụy Yến Xuyên, hô hấp Thành Anh dồn dập, nhưng cố tình anh hôn cô không nhả ra, khiến cô cảm thấy ngạt thở.

Đã đến cực hạn, Ngụy Yến Xuyên phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi.

Anh vẫn luôn khắc chế như vậy, ngay cả lúc này anh cũng muốn làm chuyện đó một cách lý trí nhất.

Thành Anh bật khóc.

Cô lập tức biết đêm nay chắc chắn sẽ bắn ở bên trong.

Nhưng bọn họ như vậy, tính là gì chứ.

Nhìn không thấy điểm chung, lâu dần cục diện trở nên bế tắc.

Sau một hồi lâu, Ngụy Yến Xuyên vùi đầu ở cổ Thành Anh, không chịu ra ngoài.

Thành Anh bị anh đè xuống, giường lún xuống một mảng lớn, cô không lay động được người bên trên một chút nào, mặc dù rất nặng, nhưng thân thể nóng bỏng của anh lại rất ấm áp.

Một bàn tay to lớn vuốt ve eo cô, nhéo nhéo nơi ngứa ngáy nhất của Thành Anh.