Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 5

Ngụy Yến Xuyên đang tính giờ.

“Còn năm phút.”

“Bốn phút.”

“Ba phút.”

“Hai phút.”

“Một phút.”

“30 giây.”

“Mười.”

“Chín.”

“…”

Thành Anh không ngừng phát ra tiếng nức nở cầu cứu, nhưng cho dù cô cố gắng như thế nào, Ngụy Yến Xuyên vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, dưới tình huống cấp bách, cô trực tiếp đưa một tay lên che miệng anh lại.

Không đợi cô ý thức được mình đã làm gì, lòng bàn tay đã bị râu của anh đâm vào.

Một giây sau, Ngụy Yến Xuyên lạnh lùng nắm lấy cổ tay của cô, dùng lực lớn đến dọa người, chỉ là giọng điệu vẫn lạnh như băng trước sau như một: "Muốn chết à.’’

Một khoảnh khắc phân tâm.

Thành Anh làm cho quai hàm ê ẩm dịu lại, nước miếng trong miệng cô chảy khắp nơi, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Thật sự xin lỗi…”

Ngụy Yến Xuyên lộ ra vẻ mặt biết cô làm không được, nhắc nhở nói: "Đến giờ rồi.’’

Mười phút đến rồi, cô thất bại.

“Chính em nói, đánh mấy roi đây?”

Nghe được những lời này, Thành Anh càng cúi thấp đầu hơn.

Cô đúng sự thật nói: “Nơi này của em không có roi…”

Thành Anh cho rằng Ngụy Yến Xuyên sẽ nói không có roi còn có thắt lưng, nhưng mà người này không biết bị trúng gió gì, hỏi cô: "Em và bạn trai của em, không chơi những thứ này à?’’

“…Không phải tất cả mọi người đều giống anh.” Lời phản bác đều có vẻ không có sức lực.

Ngụy Yến Xuyên tiếp tục nhắm vào đề tài này, hỏi: “Vậy thì chơi cái khác đi.”

Nói xong, anh dùng một tay đẩy ngã Thành Anh xuống giường, kéo váy của cô lên, thô bạo tách chân cô ra.

Miệng vẫn không sạch sẽ như trước: "Để tôi xem nơi này bị bao nhiêu người đàn ông bắn tinh rồi.”

Không có bất kỳ chuẩn bị nào, hai ngón tay mạnh mẽ tiến vào, dễ dàng đυ.ng phải chỗ nhạy cảm nhô lên của cô, hung hăng ấn vào.

Thành Anh siết chặt hai chân, động tác của Ngụy Yến Xuyên càng ác hơn.

Hậu quả của việc quá mức quen thuộc chính là, anh dễ như trở bàn tay mà nắm giữ cảm xúc của cô.

Làm chủ hơi thở của cô, làm chủ cảm xúc của cô.

Trước khi gặp được Ngụy Yến Xuyên, Thành Anh là một người hiểu biết rất ít về tìиɧ ɖu͙©, là Ngụy Yến Xuyên dạy cô tất cả về phương diện này.

Thành Anh không thể nói rõ loại cảm giác này, rõ ràng cô cảm thấy rất khó chịu, rồi lại hy vọng quá trình này kéo dài thêm một chút.

Có một khoảng thời gian, cô thậm chí cảm thấy suy nghĩ này của mình là ti tiện, da^ʍ tục.

“Hỏi em đấy!” Ngụy Yến Xuyên đột nhiên dùng lực, chỉ dựa vào ngón tay cũng đủ để cho cô buông vũ khí đầu hàng, Thành Anh mơ mơ màng màng nghĩ, anh đang hỏi cái gì, hỏi có roi hay không sao, hiện tại cô đã không sợ nữa.

Nhưng nhìn tư thế như muốn dồn cô vào chỗ chết của Ngụy Yến Xuyên, Thành Anh lại cảm thấy không giống.

Quên đi, dù sao anh vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay ở trên giường đều không quá bình thường.

Nhưng mà hiện tại, việc không trả lời anh dường như không khả thi.

Thành Anh mặc kệ, lý trí của cô sắp không còn, trong lúc thở hổn hển, cô đáp lại qua loa một chữ "Ừm".

Điều này hoàn toàn chọc giận Ngụy Yến Xuyên.

Ừm cái gì? Đây là thừa nhận đúng không? Thừa nhận đã làm với người đàn ông khác, thừa nhận cô đã làm với người được gọi là “bạn trai” kia mà không dùng bαo ©αo sυ?

Buồn cười, anh cũng chưa bắn vào mấy lần.

“Thành Anh.” Anh bình tĩnh gọi tên cô.

Ngụy Yến Xuyên lật người cô lại, một cái tát vang dội vỗ vào mông cô, da thịt tuyết trắng lập tức hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi, Thành Anh còn không kịp phản ứng lại, mê mang mà nhìn người ở phía sau.

“Em xong rồi.” Anh cho cô một nụ cười châm chọc, thuận miệng nói một câu nghe như nói đùa, nhưng Thành Anh biết có thứ gì đó sắp chui từ dưới đất lên.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ mà tuyên án:

“Đêm nay làm chết em.”

Thành Anh còn đang ngẩn người, đột nhiên nghe được một câu như vậy, giật mình mà siết chặt hơn.

Cô không biết tại sao Ngụy Yến Xuyên lại đột nhiên giận dữ như vậy, cô cũng không có ý định tìm hiểu, nói một cách dễ nghe thì tính tình Thành Anh hiền lành tốt bụng, còn nói khó nghe chính là chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.