Chắc chắn là Ngụy Yến Xuyên làm.
Ngồi trên sô pha một lúc, trong lòng Thành Anh rối như tơ vò, đầu đau như búa bổ, thắt lưng cũng không thể thẳng lên, cảm giác tê mỏi đau nhức đều có, tiếc là cô chỉ dám chửi Ngụy Yến Xuyên trong lòng.
Khoảng nửa tiếng sau, Nguỵ Yến Xuyên gọi điện thoại tới, Thành Anh không nghe máy, anh cứ gọi liên tục, còn ở lưới lầu bóp còi.
Giọng nói như muốn đoạt hồn xuyên qua màng nhĩ thẳng đến đáy lòng, Thành Anh nghe máy, bên kia chỉ nói hai chữ: “Xuống đây.”
Thành Anh vẫn còn ôm một ít ảo tượng, có lẽ người này kêu cô đi xuống để nói lời tạm biệt với anh.
Xuống lầu đi đến trước mặt Ngụy Yến Xuyên, bị người kéo vào trong xe, Thành Anh lúc này mới ý thức được, Ngụy Yến Xuyên làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy, anh không làm việc gì đó thì sẽ không phải là anh.
“Anh đưa em đi đâu?” Thành Anh hỏi.
“Về Ngân Kinh.”
Nói ra nhẹ nhàng, Thành Anh ngẩn người, mọi thứ của cô đều ở đây, sao có thể nói đi là đi.
Có lẽ là biết cô lo lắng chuyện gì, Nguỵ Yến Xuyên thắt dây an toàn cho cô: “Tôi sẽ tìm người thu dọn quần áo rồi gửi về cho em, bây giờ em không cần lo lắng gì cả.”
“Em…”
Tức giận với sự sắp xếp của anh nhưng không thể nói, Ngụy Yến Xuyên bóp mặt của Thành Anh, sắc mặt không được tốt lắm, cảnh cáo: “Biết tôi bận rộn thế nào không, đừng để tôi lãng phí thời gian.”
Có lẽ trong mắt anh, việc cô lên kế hoạch trốn đi bằng mọi cách chỉ là một sự cáu kỉnh.
Thành Anh nắm chặt tay, không nói gì, mệt mỏi dựa vào ghế, lúc đầu nghe thấy Ngụy Yến Xuyên huỷ hôn cô có chút vui mừng, nhưng anh lại nói không phải vì cô, cũng đúng, sao có thể là vì cô được, vấn đề cơ bản giữa họ vẫn chưa được giải quyết, chẳng hạn như Ngụy Yến Xuyên chưa bao giờ đối xử bình đẳng với cô, cho đến bây giờ, anh luôn đòi hỏi cô nhiều hơn về nhu cầu thể xác.
Hơn nữa, lúc ở trên giường Ngụy Yến Xuyên cũng chưa bao giờ nói qua chữ yêu.
Và tất cả những điều này, Thành Anh chẳng trách người khác.
Trước đây là cô chủ động tìm tới Ngụy Yến Xuyên.
Năm thứ hai ở nhà họ Ngụy, Thành Anh luôn bận rộn với việc học, rất ít khi tiếp xúc với Ngụy Yến Xuyên.
Cho đến khi Thành Liên lén lút đến tìm cô, hỏi cô có thể tìm nhà họ Ngụy mượn một ít tiền không.
Lúc đó Thành Anh mới biết, Thành Liên nghiện cờ bạc, không những thua hết số tiền ông Ngụy đã cho, mà còn nợ một số tiền cờ bạc rất lớn.
Thành Liên không có nơi nào để đi, có thể mượn đều đã mượn hết rồi, quả thực không thể lấp đầy bộ xương khô, lúc này mới tìm đến con gái vẫn đang đi học.
Bà ta nói mình bị lừa, đợi tỉnh táo lại mới phát hiện khoản nợ ngày càng nhiều, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bị người khác đòi nợ.
Khóc lóc kể lể, rất thê thảm.
Dù có trách móc bao nhiêu, Thành Anh vẫn phải giúp mẹ trả nợ.
Thành Liên một mình nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, vì cô, yêu mấy người bạn trai đều chia tay.
Thành Anh không có lý do gì để không giúp bà ta.
Cuối cùng, Thành Anh đã tìm thấy anh trai “dễ nói chuyện" trong trí nhớ.
Trong tiềm thức nói với cô, Ngụy Yến Xuyên có lẽ sẽ có chút tiền.
Tối hôm đó sau khi mọi người đã về phòng, Thành Anh lén lút mở cửa phòng của Ngụy Yến Xuyên.
Sau khi nói tóm tắt đơn giản rõ ràng mục đích đến, Thành Anh đứng ở cửa không dám nhúc nhích.
Nhìn Ngụy Yến Xuyên đang dựa vào giường chơi game.
Anh thản nhiên hỏi: “Mượn tiền?”
Thành Anh căng thẳng “Ừm" một tiếng.
Ngụy Yến Xuyên lại nói: “Đóng cửa lại trước đi.”
Thành Anh làm theo.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, phát ra âm thanh không to không nhỏ, Ngụy Yến Xuyên ngước mắt lên nhìn cô.
Thành Anh khi đó không biết rằng, thiếu niên 17-18 tuổi, chính là lúc ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể tràn đầy nhất, không thể đạt được ham muốn, ở nơi u tối nảy mầm hạt giống tội ác.
Ngụy Yến Xuyên thực sự rất xấu xa.
Anh không thích vị khách không mời mà đến này chút nào, mặc dù Thành Anh không làm bất cứ việc gì khiến anh cảm thấy khó chịu.
Thành Anh vẫn giống với lần đầu tiên gặp nhau, vẫn ngoan ngoãn như vậy, ngay cả khi mượn tiền cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Tiếc là, Ngụy Yến Xuyên hiện tại chẳng muốn giả vờ nữa.
Anh để điện thoại xuống, tư thế vẫn dựa vào đầu giường, cười nói: “Được thôi.”