16.
Chúng tôi ăn bữa tối giao thừa trong im lặng, cùng nhau ăn ý không nhắc đến chuyện này.
Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là chuyện đã qua.
Tôi bắt đầu nghiêm túc tính toán xem hợp đồng với công ty của Lục Tri Nghiên còn bao lâu. Và còn, làm thế nào mới có thể ly dị với anh ta.
Anh trai tôi nói rằng công việc kinh doanh của gia đình đã có chỗ đứng vững chắc ở nước ngoài, nếu như tôi phát triển không thuận lợi thì có thể xuất ngoại đến tìm họ bất cứ lúc nào.
Mọi người trong gia đình tôi đều biết rằng tôi đã kết hôn, hơn nữa còn cho rằng Lục Tri Nghiên đối xử với tôi rất tốt.
Vài năm trước tôi nói với họ như vậy là để an ủi họ không cần phải lo lắng cho tôi, mà sau này tôi lại suýt chút nữa thực sự cho rằng mình đã có được hạnh phúc.
Tôi mắc phải căn bệnh ngu ngốc khi yêu.
May là bệnh của tôi cũng không quá nặng.
Mấy năm nay tôi luôn nắm bắt mọi cơ hội nỗ lực phát triển, độ nổi tiếng cũng ngày càng cao, cũng từng giành được một số giải thưởng. Ngay cả khi rời khỏi Lục Tri Nghiên, tôi vẫn có thể tiếp tục phát triển rất tốt.
Chỉ là người này có du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, muốn thoát khỏi anh ta quả thực có chút khó khăn.
Không ngờ rằng cơ hội lại tự mình đưa đến cửa.
Không lâu sau, Đường Nguyệt vậy mà lại chủ động liên lạc với Lục Tri Nghiên.
Khi đó chúng tôi vẫn còn đang chiến tranh lạnh, Lục Tri Nghiên ngày nào cũng dốc hết tâm trí muốn dỗ dành tôi vui, lúc tôi quyết định cho phép anh ta bước chân vào phòng ngủ thì anh ta đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Tôi chỉ liếc thấy được trên màn hình là một dãy số rất dài, không phải cuộc gọi trong nước.
Lục Tri Nghiên lập tức hốt hoảng nhìn tôi, sau đó xoay người đi ra ban công.
Vài phút sau anh ta mới quay lại, vội vã thu dọn hành lý rồi nhờ trợ lý đặt giúp vé máy bay ra nước ngoài.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Anh đi đâu?”
Ánh mắt Lục Tri Nghiên lóe lên: “Một người bạn của anh bị thương, anh đi giúp người ta xử lý.”
“Đường Nguyệt à?”
“Không.” Lục Tri Nghiên đi tới hôn tôi: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung, muộn nhất là ngày kia anh sẽ quay về.”
Sau đó bay ngay trong đêm.
Tôi gọi điện thoại cho Yến Nam Triều: “Ông anh, tra giùm em người này cái.”
17.
Một ngày sau, ông anh giai gửi cho tôi toàn bộ lịch sử tình yêu muôn màu muôn vẻ của cô nàng Đường Nguyệt trong vài năm qua.
Á đù, hóa ra anh chàng quý tộc tóc vàng mắt xanh ngon giai chỉ mới kết hôn cách đây không lâu.
Cô dâu đương nhiên không phải là Đường Nguyệt, nhưng cô ta vẫn mặt dày quấn lấy, vậy nên bị vợ người ta tìm đến đập cho một trận.
Những bí mật này được gia tộc tên tóc vàng kia giấu giếm vô cùng kín kẽ, anh tôi vì có chút làm ăn qua lại nên mới nghe ngóng được đôi điều.
Hẳn là Lục Tri Nghiên không biết nội tình bên trong.
Anh trai tôi không biết chuyện lùm xùm giữa hai người này nên lấy làm lạ hỏi: “Em nghe ngóng mấy chuyện này để làm gì?”
Tôi cười khẩy: “Trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Đã nói là ngày kia sẽ về nhưng lại chẳng thấy mặt mũi Lục Tri Nghiên đâu cả.
Anh ta gọi về: “Nam Tịch, vết thương của bạn anh có chút nghiêm trọng, chắc là phải hai hôm nữa anh mới về được.”
Tôi tỏ ra hiểu chuyện an ủi anh ta: “Không sao đâu, nếu đã là bạn bè thì đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi, anh hãy chăm sóc người ta cho tốt nhé.”
Lục Tri Nghiên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: “Em không còn giận anh nữa sao?”
Tôi khẽ thở dài: “Nếu trong lòng anh thực sự có em thì sẽ không chọc cho em tức giận.”
“Nếu không có em, vậy em tức giận thì có tác dụng gì?”
Lục Tri Nghiên lại tiếp tục im lặng.
Tôi lật giở quyển lịch, giọng cũng dịu lại: “Cuối tuần này là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh có thể về kịp đúng không?”
Anh ta sững sờ vài giây, sau đó kiên định nói: “Có thể.”
18.
Lục Tri Nghiên quả thực đã quay về kịp, cùng với Đường Nguyệt ở phía sau lưng.
Đúng như tôi dự đoán.
Tôi đứng ở lối đi VIP của sân bay chờ đón anh ta, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ tiến về phía mình.
Ánh mắt Lục Tri Nghiên có chút lo lắng, vừa mở miệng đã bịa ra một cái cớ: “Anh tình cờ gặp trên máy bay nên tiện đường tiễn cô ấy đi một đoạn.”
Trong lòng tôi khinh thường đảo mắt một cái.
Mất mặt giùm cái danh ảnh đế quá đi mất, lời nói dối không thể vụng về hơn, còn chẳng diễn hay bằng cô em Đường Nguyệt.
Cô ta đứng chắn trước xe của chúng tôi, khẽ mỉm cười nói: “Mấy năm nay em vẫn nợ hai người một câu chúc mừng tử tế, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay em mời, coi như là chúc mừng tân hôn.”
Tôi không nói gì, nhìn về phía Lục Tri Nghiên.
Vẻ mặt anh ta có chút khó xử, như thể không muốn tôi và cô ta ngồi cùng một chỗ với nhau.
Đường Nguyệt đưa tay khẽ lay lay cánh tay của Lục Tri Nghiên, thanh âm mềm mại: “Tri Nghiên, lâu lắm rồi em chưa cùng anh ăn một bữa thật ngon.”
Lục Tri Nghiên không thể cưỡng lại hành động làm nũng của cô ta, gật gật đầu.
Bàn tay mảnh mai trắng nõn của Đường Nguyệt vẫn bám lấy cánh tay anh ta như cũ, ánh mắt nhìn về phía tôi lóe lên một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tôi xoay người khinh thường nhếch môi.
Đi thì đi thôi.
Chị đây cầu còn không được.
Lái xe mở cửa ghế lái phụ, nhưng Lục Tri Nghiên lại vô thức đi cùng Đường Nguyệt xuống ghế sau.
Vài giây sau anh ta mới ngước mắt lên, lúc bắt gặp ánh mắt của tôi qua gương chiếu hậu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Xe đã khởi động, anh ta không thể làm gì được nữa nên chỉ đành cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Đường Nguyệt đang ôm mình ra.
Nhà hàng mà Đường Nguyệt chọn là nhà hàng mà Lục Tri Nghiên thường đưa tôi đến, an ninh vô cùng nghiêm ngặt, có phòng riêng yên tĩnh.
Đường Nguyệt vừa đẩy cửa bước vào đã lên tiếng: “Nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn là cách bày trí quen thuộc trước kia.”
Xem ra là khách quen ở chỗ này.
Rất tốt, Lục Tri Nghiên đúng là luôn nhớ về tình xưa, hẹn hò với những người khác nhau mà cũng không thèm dẫn đến những chỗ khác nhau.
Sau khi ngồi xuống, Đường Nguyệt đưa menu cho Lục Tri Nghiên: “Anh gọi món đi.”
Cô ta nhìn về phía tôi rồi cười nói: “Từ nhỏ tôi đã có một tật xấu, mấy chuyện vặt vãnh kiểu gọi món như này tôi toàn gọi trúng những món không ngon, vậy nên đều nhờ cả vào Tri Nghiên.”
Tôi cũng cười đáp lại cô ta: “Đúng vậy, Tri Nghiên không những biết gọi món ngon mà trình độ nấu ăn lại còn ngon hơn nữa.”
Vẻ mặt Đường Nguyệt lập tức thay đổi, cô ta quay đầu nhìn Lục Tri Nghiên: “Anh còn biết nấu ăn sao.”
“Ừm.”
“Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này nhỉ?”
Lục Tri Nghiên mím môi: “Anh đã từng nói với em rồi.”
Đường Nguyệt nhất thời câm nín.
Tôi cười bảo: “Sau này cô đến nhà chúng tôi làm khách thì để anh ấy làm cho cô nếm thử xem sao nhé.”
Sắc mặt Đường Nguyệt lập tức trở nên vô cùng khó coi, mãi cho đến khi nghe thấy tên những món ăn mà Lục Tri Nghiên gọi mới dịu đi đôi chút.
“Hóa ra anh vẫn còn nhớ sở thích của em.” Cô ta dịu dàng nói, sau đó còn khẽ mỉm cười, như thể đang nghĩ tới chuyện gì đó thú vị.
“Hồi còn bé Tri Nghiên thích nhất là kẹo vừng hoa quế ở đây, tiếc là sau khi bị cha mẹ đón về lại không được ăn nữa, lúc viết thư cho tôi vẫn còn nhớ mãi về nó, thèm tới mức phát khóc.”
“Hôm sau tôi phải mua một phần để mang cho anh ấy, tôi bị say xe bus nên đã chạy mười mấy cây số dưới trời nắng gắt, kết quả là do trời nóng quá, tới chỗ anh ấy thì kẹo vừng đã chảy hết rồi.”
Nhớ về quá khứ, đôi lông mày đang nhíu chặt của Lục Tri Nghiên từ từ giãn ra.
Đường Nguyệt cười nói: “Anh sợ bị cha nhìn thấy sẽ mắng mình ham ăn nên không dám cho em vào nhà, hai chúng ta ngồi xổm dưới bụi cây trước cổng, dùng thìa múc sạch kẹo vừng đã tan chảy mà ăn.”
Trong mắt Lục Tri Nghiên chậm rãi hiện lên ý cười: “Kết quả là tối hôm đó anh bị đau răng phải nhập viện, lúc đến khoa cấp cứu thì đυ.ng phải em cũng đang ở đó vì bị cảm nắng.”
Tôi mặt không cảm xúc nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, vui vẻ nói về chuyện xưa.
Tâm trạng Lục Tri Nghiên cũng trở nên khá hơn, tiếp tục gọi thêm vài món rồi mới đưa lại menu cho người phục vụ.
Ánh mắt Đường Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Tri Nghiên, anh thích ăn cay từ khi nào vậy?”
Tôi dịu dàng nói: “Là tôi thích.”
Cô ta lập tức nắm chặt tay.
19.
Đây quả thực là một bữa cơm vô cùng quái dị, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, ăn không biết vị.
Đường Nguyệt muốn nhắc lại những chuyện xưa cũ để chọc giận tôi nhưng tôi lại chẳng hề hấn gì, vì vậy cô ta quyết định tung ra một chiêu lớn.
Cô ta gọi hai chai rượu, sau đó một mình uống hết một chai rưỡi.
Lúc cô ta còn muốn rót thêm ly nữa thì bị Lục Tri Nghiên ngăn lại: “Đừng uống nữa, đau dạ dày.”
Cô ta tận dụng cơ hội ôm lấy tay Lục Tri Nghiên, bắt đầu tỏ vẻ say khướt, cứ khóc nức nở không ngừng.
“Tri Nghiên, những năm qua em thực sự rất nhớ anh.”
“Anh có biết khi em một mình cố gắng nỗ lực ở nước ngoài đã bao lần cảm thấy bơ vơ trơ trọi không? Em rất muốn tìm anh giúp đỡ, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện anh đã kết hôn, em lại không dám gọi điện cho anh.”
“Bản thân em không hạnh phúc thì cũng đành thôi, sao em có thể quấy rầy đến hạnh phúc của anh được?”
Đường Nguyệt ôm lấy Lục Tri Nghiên bằng cả hai tay, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống mu bàn tay, cũng rơi vào trong lòng anh ta.
Cô ta khẽ thì thầm: “Tri Nghiên, em thực sự hy vọng anh sống tốt.”
Tôi nhìn về phía Lục Tri Nghiên, thấy hầu kết của anh ta khẽ chuyển động, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự đau lòng.
Anh ta không đẩy tay Đường Nguyệt ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
“Đừng nói nữa.”
Cười chếc mất thôi.
Hai khứa này không hổ là diễn viên, lại còn trực tiếp diễn một bộ phim đau khổ vì tình ngay trước mặt tôi cơ đấy.
Thấy tôi trước sau vẫn không phản ứng gì, Đường Nguyệt lập tức quay mặt sang, đôi mắt to tròn ngấn lệ, bắt đầu tấn công tôi.
“Cô Thẩm, tôi thực sự rất ghen tị với cô.”
“Tri Nghiên là người một lòng một dạ nhất trên thế giới này, cho dù anh ấy yêu ai thì sẽ luôn si mê không đổi, chung thủy trước sau như một.”
Đến rồi, đến lượt tôi bị điểm danh rồi.
Tôi thuận theo cô ta, khẽ cụp mắt xuống, dáng vẻ u sầu thở dài: “Đúng vậy, tôi biết.”
Tôi cắn môi, nước mắt đong đầy nhìn về phía Lục Tri Nghiên.
“Trong trái tim của anh ấy, trước nay vẫn luôn chỉ chứa đủ một người.”
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Lục Tri Nghiên vô thức dời mắt đi, sau đó rút tay lại.
Đường Nguyệt bị anh ta buông tay, ánh mắt lập tức tối sầm.
Ngay sau đó, cô ta run rẩy đỡ bàn đứng lên.
“Xin lỗi, tôi vừa mất bình tĩnh.”
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người, lại bị tôi quấy nhiễu thành ra thế này.”
“Tôi không hề cố ý, mong hai người đừng để bụng.”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, tôi đi trước đây……”
Cô ta xoay người, vừa đi được một bước thì đã say tới nỗi bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Nguyệt!”
Lục Tri Nghiên vội vàng đứng dậy đỡ lấy cơ thể cô ta.
Diễn xuất tệ quá đi mất.
Hèn chi lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chưa có được cái thành tích chóa gì.
Cũng chỉ có mỗi ảnh đế Lục không nhìn ra thôi.
Lục Tri Nghiên khó xử nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tôi tỏ ra biết điều: “Anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, em sẽ ở lại thanh toán.”
Lục Tri Nghiên lấy trong ví ra một tấm thẻ rồi đặt lên bàn: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của em.”
Tôi im lặng một giây rồi gật gật đầu: “Vâng.”
20.
Đêm đó Lục Tri Nghiên không quay về. Mãi cho đến tận khuya ngày hôm sau anh ta mới trở lại, dưới cằm lún phún râu.
Áo sơ mi cũng hơi xộc xệch.
Tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa đợi anh ta.
Lục Tri Nghiên sững sờ: “Sao em vẫn còn chưa ngủ?”
Anh ta đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ giọng hỏi: “Em đang đợi anh sao?”
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn sàn, ánh sáng lờ mờ bao phủ lấy hai người chúng tôi.
Tôi chăm chú nhìn vào anh ta, Lục Tri Nghiên có một đôi mắt đào hoa trời sinh, mỗi khi nhìn vào người khác cảm giác như chứa cả biển tình.
Một lúc sau, tôi đưa tay vuốt ve khóe mắt anh ta, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Tri Nghiên, chúng ta ly hôn đi.”
Lục Tri Nghiên sững người, đôi mắt mở to tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Nam Tịch, em đừng có đùa như vậy!”
“Đường Nguyệt đã trở về rồi, anh không cần phải tìm người thay thế nữa.” Tôi dùng hai tay ôm lấy mặt anh ta, vô cùng nghiêm túc nói: “Em tác thành cho hai người, như vậy không tốt sao?”
“Không tốt! Ai cần em tác thành cơ chứ!”
Lục Tri Nghiên đột nhiên đứng dậy, tức giận đi đi lại lại hai vòng.
Sau đó bỗng quay phắt người, trầm giọng hỏi: “Có phải em nghi ngờ anh với cô ấy đã làm gì không?”
Tôi không nói gì.
Anh ta coi như tôi ngầm thừa nhận, lớn tiếng nói: “Anh không có! Anh chỉ cùng cô ấy đến bệnh viện truyền nước biển mà thôi!”
“Mấy ngày ở nước ngoài anh cũng chỉ đơn thuần ở bệnh viện chăm sóc cho cô ấy, bọn anh vô cùng trong sạch, không hề xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn cả!”
Hét xong, anh ta lại ngồi xổm xuống giữ lấy vai tôi.
“Nam Tịch, em biết chuyện của cha mẹ anh mà, em hẳn cũng biết rằng anh hận nhất chính là nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Anh đã từng thề rằng chúng ta sẽ thực sự ở bên nhau, tại sao em lại không tin anh cơ chứ?”
Tại sao ư?
Chắc là tại vì sợ sau này lỡ làm hỏng đồ gì đó, anh lại tặng cho tôi một cái tát bất ngờ.