10.
Đây thực sự là một nước đi mà tôi không lường trước được.
Lục Tri Nghiên dường như đã hoàn toàn chết tâm, thực sự muốn cùng tôi trở thành một đôi vợ chồng đúng nghĩa.
Anh không còn giả vờ thể hiện tình cảm với tần suất dày đặc trước ống kính nữa mà tranh thủ thời gian về nhà ăn bữa tối nóng hổi với tôi.
Thậm chí anh còn bất chấp việc bị mấy tay săn ảnh tóm được, bằng lòng đội mũ đeo khẩu trang cùng tôi vào chợ mua rau mua cá.
Như bao cặp vợ chồng trẻ bình thường khác, Lục Tri Nghiên nắm lấy tay tôi, cùng tôi chậm rãi bước đi trong ánh chiều tà, ánh đèn đường cũng nhuộm màu khói lửa nhân gian.
Sau đó tôi mới biết, hóa ra anh thích nấu ăn hơn là diễn xuất.
Anh đã lấy được chứng chỉ đầu bếp khi mới chỉ có mười mấy tuổi nhưng rất ít khi để lộ ra chuyện này, ngoại trừ bà ngoại, ngay cả Đường Nguyệt cũng chưa từng nếm qua.
Trong bữa ăn, Lục Tri Nghiên tự tay bóc một đĩa tôm, chấm vào nước sốt rồi đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi được chiều mà lo, hoảng hốt tới nỗi không dám động đũa.
Lục Tri Nghiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Nam Tịch, có phải em sợ tôi không?”
Tôi câm nín.
Gì? Tôi mà phải sợ anh á? Không sợ mới lạ.
Thay vì nói rằng tôi là người vợ bí mật mà anh che giấu, chẳng thà nói tôi chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp gọi là đến đuổi là đi.
Khi còn chưa nhận ra được điều này, tôi cũng đã từng cố gắng thăm dò vị trí của mình trong trái tim anh.
Có một lần khi được mời đến tham dự tuần lễ thời trang, tôi đã hỏi trước nhãn hiệu chiếc váy mà Đường Nguyệt sẽ mặc, sau đó cố tình lấy danh nghĩa của Lục Tri Nghiên mượn nhãn hàng một chiếc y hệt.
Công bằng mà nói, tỷ lệ cơ thể của tôi ngon hơn Đường Nguyệt nhiều, hơn nữa phong cách của chiếc váy này cũng hợp với khí chất của tôi hơn.
Ngay cả nhà thiết kế cũng khen rằng chiếc váy này mặc trên người tôi trông tươi sáng hơn hẳn, rất phù hợp với phong cách của nhãn hàng.
Lúc đó có mấy tay săn ảnh đã chộp được vài tấm, kẻ nào nhanh tay thậm chí còn đã đăng xong bài.
Nhưng tôi không thể mặc bộ váy đó đến dự sự kiện.
Bởi vì sau khi xem được tin trên blog, Lục Tri Nghiên đã lập tức chạy đến phòng chờ ở hậu trường, bắt tôi cởi bộ váy đó ra bất chấp sự có mặt của đám phóng viên.
Anh ta lúc nào cũng bảo vệ mặt mũi của Đường Nguyệt, lại không thèm quan tâm tôi có mất mặt hay không.
Khoảnh khắc cởi váy ra trước mặt tất cả mọi người, tôi nghiến chặt răng cố kìm nước mắt.
Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi đã mượn một bộ váy khác từ một stylist mà tôi quen, đồng thời đánh tiếng với các bên truyền thông đừng để lộ ra chuyện này.
Có lẽ là xuất phát từ sự thương cảm, không có ai chụp lại khoảnh khắc lúc tôi gần như là khỏa thân kia.
Nhưng chỉ vài phút lúng túng đó, lại dường như kéo dài tới hàng thế kỷ.
Kể từ đó, tôi đã hiểu được ——
Đừng bao giờ khiêu chiến vị trí của Đường Nguyệt trong trái tim Lục Tri Nghiên.
Cũng đừng bao giờ tin rằng Lục Tri Nghiên sẽ coi trọng tôi hơn Đường Nguyệt.
11.
Tôi luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo, nhưng Lục Tri Nghiên dường như lại nghiện đóng vai một anh chồng tốt bụng.
Anh ta đưa tôi về nhà tổ.
Đó là một biệt thự ở ngoại thành có sân rộng tới mấy ngàn mét vuông, trên sân rợp bóng cây cỏ, có một con sông nhỏ nhân tạo lặng lẽ chảy qua.
Lục Tri Nghiên đã trải qua thời thơ ấu ở đây cùng với bà ngoại, đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời anh.
Cũng chính ở nơi này, anh đã gặp được Đường Nguyệt, cùng cô ta trải qua tuổi trưởng thành.
Sau khi được cha mẹ đón về, anh cũng chưa từng cắt đứt liên lạc với cô nàng thanh mai này.
Khi mạng internet còn chưa phát triển, bọn họ viết thư cho nhau.
Điện thoại thông minh ra đời, bọn họ thường xuyên gọi video liên lạc.
Chẳng trách tình cảm sâu nặng.
Trước khi Lục Tri Nghiên ra mắt, có lẽ thế giới của anh chỉ đủ chỗ cho Đường Nguyệt đi vào.
Tôi lặng lẽ đi theo sau Lục Tri Nghiên, trong lòng thầm nghĩ không biết anh ta kể cho tôi nghe những chuyện này là có mục đích gì.
Sau khi đi qua từng khoảng sân trong ngôi nhà cổ, chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa đóng kín.
Lục Tri Nghiên đột nhiên nói: “Tôi thực sự rất yêu em ấy.”
Tôi cạn lời, cái này rõ như ban ngày luôn đó anh giai.
“Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi.” Lục Tri Nghiên cúi thấp đầu, như thể đang nói với chính mình: “Em ấy sẽ không quay lại.”
Anh ta nhìn về phía tôi: “Nam Tịch, em cũng sẽ rời khỏi tôi sao?”
Tôi nhìn vào mắt anh ta, lòng nghĩ về tình hình kinh tế và tình trạng phát triển hiện giờ của nhà mình, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Lục Tri Nghiên mỉm cười, đuôi mắt cong lên, trong mắt cũng ánh lên vài tia sáng yếu ớt.
Khuôn mặt của anh quả thực là vô cùng mê hoặc lòng người, khi mỉm cười lại càng khiến người ta mê mẩn.
Anh nắm lấy tay tôi, khẽ đẩy cánh cửa trước mặt ra.
“Đi nào, để tôi dẫn em đi gặp bà ngoại.”
12.
Kể từ khi Lục Tri Nghiên trở nên độc lập, anh đã vạch ra một ranh giới rõ ràng với cha mẹ ruột của mình. Người duy nhất có thể được coi là người thân trong lòng anh chỉ có bà ngoại, là người đã một tay nuôi nấng anh nên người.
Tôi và anh cùng quỳ xuống trước bài vị, thành kính dâng ba nén hương lên cho bà.
Dì bảo mẫu vẫn luôn canh giữ nhà tổ núp sau cửa lén lau nước mắt.
Sau khi chúng tôi ra ngoài, bà tiến lên nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói: “Ngoại trừ cô Đường thì cậu chủ chỉ dẫn một mình cô tới đây.”
“Tôi vốn cho rằng cậu ấy sẽ không thể bước ra khỏi mối quan hệ thất bại khi trước…”
“Dì Tôn, đừng nói nữa.” Lục Tri Nghiên vẻ mặt vô cùng bất ngờ, lập tức ngắt lời bà.
Dì Tôn biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Ôi, không nói nữa, hai đứa đã đói bụng chưa, để dì đi nấu cơm.”
Thực ra trong lòng tôi cũng chẳng có tí xi nhê gì.
Tên của Đường Nguyệt tôi đã nghe đến phát ngán luôn rồi, hơn nữa những chuyện mà Lục Tri Nghiên đã từng làm còn có lực sát thương lớn hơn nhiều so với hai câu nói này.
Nhưng hình như anh ta sợ tôi nghĩ nhiều: “Lúc bà ngoại còn sống Đường Nguyệt đã từng đến đây, là chuyện nhiều năm về trước rồi.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh: “Không sao, em không để ý đâu.”
Anh ta nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày, nhưng lại ngập ngừng không nói.
Đến bữa tối, anh ta vẫn tự tay bóc tôm cho tôi như cũ, còn xếp vào đĩa nhỏ đặt ở trước mặt tôi.
Có chút nhức nhức cái đầu.
Bởi vì thực ra tôi không thích ăn tôm.
Nhưng dì Tôn nhìn thấy cảnh này lại vui vẻ xúc động nói: “Cậu chủ đã học được cách chăm sóc cho người khác rồi, lúc trước cô Đường còn ồn ào muốn cậu ấy bóc cho mà cậu cũng không…”
Nhận ra có gì đó không đúng, bà vội sửa lời: “Thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy, lão phu nhân ở nơi chín suối cũng có thể yên tâm rồi.”
Ồ.
Hóa ra người thích ăn tôm chính là Đường Nguyệt.
Nhưng mà, rốt cuộc là con mắt nào của dì Tôn nhìn thấy tình cảm của chúng tôi tốt vậy hả?
13.
Buổi tối chúng tôi tắt đèn nằm trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng trong trẻo.
Lục Tri Nghiên đột nhiên nói: “Dì Tôn nói chuyện không suy nghĩ, em đừng để ý.”
“Ừm.”
Tôi mơ hồ đáp lại một câu, trở mình ngủ tiếp.
Nhưng anh ta lại không vui, lật người tôi lại rồi lay tỉnh, nhổm người nhìn thẳng vào tôi từ trên xuống.
“Thẩm Nam Tịch, tại sao em lại bình tĩnh như vậy?”
Tôi vô cùng bối rối.
Lục Tri Nghiên nhéo cằm tôi, thấp giọng nói: “Chuyện giữa tôi và Đường Nguyệt, em không để ý chút nào sao?”
Tôi lại càng bối rối hơn, chẳng lẽ anh ta quên lúc đầu vì sao lại cưới tôi rồi à?
Không, anh ta không hề quên.
Bởi vì chỉ một giây sau, anh ta đã nói: “Coi em là người thay thế là tôi sai, nhưng mà…”
“Ba năm vợ chồng không phải là giả, em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?”
Tôi im lặng.
Nếu nói không, bây giờ anh ta vẫn đang là cái đùi vàng béo ngậy lóng lánh của tôi, tôi không dám đắc tội.
Nhưng nếu nói có, lúc trước anh ta lại luôn nhắc nhở tôi chỉ là một người thay thế.
Vậy câu hỏi này, rốt cuộc là có ý gì?
Khoảng lặng này kéo dài một lúc lâu, Lục Tri Nghiên mới mất hứng bỏ tay ra.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thấp giọng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ánh mắt em nhìn tôi không phải là như thế này.”
Đúng vậy, chắc chắn là không giống nhau.
Bởi vì lúc đó tôi vẫn còn tràn đầy mơ mộng, bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài.
Lục Tri Nghiên cúi người xuống ôm lấy tôi, vùi mặt vào trong tóc tôi, giọng nói có chút nghèn nghẹn.
“Nam Tịch, chúng ta bắt đầu lại đi.”
14.
Lúc đó tôi nghe không hiểu ý anh ta là gì, mãi sau mới biết người này muốn theo đuổi tôi một lần nữa, bù đắp cho tất cả những lãng mạn đã mất của tôi.
Lục Tri Nghiên bắt đầu thường xuyên đến trường quay thăm tôi, nghe ngóng về sở thích của tôi, lại còn rất hay tạo ra những bất ngờ khác nhau trong từng dịp lễ.
Nếu như bị những tay săn ảnh chụp được, anh ta sẽ lập tức dùng quan hệ xóa sạch hot search, khi tôi bị đám fan only của anh ta đuổi theo mắng chửi, anh ta cũng kịp thời lên tiếng bảo vệ tôi.
Hóa ra không phải Lục Tri Nghiên không biết giải quyết mấy chuyện rắc rối trong vòng giải trí này như thế nào mà chỉ là lười quan tâm, cố ý đẩy tôi đứng trước đầu sóng ngọn gió, coi tôi là vật hi sinh cho hành trình theo đuổi tình yêu của anh ta.
Trong lòng anh ta có ai, anh ta sẽ bảo vệ người đó.
Trước kia là Đường Nguyệt, bây giờ đổi thành tôi.
Lục Tri Nghiên từng có một lần muốn chính thức công khai mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi, nhưng tôi không đồng ý.
Đối với nghệ sĩ nữ, lấy chồng và chưa chồng suy cho cùng cũng không giống nhau. Tôi còn trẻ trung ngon nghẻ như vậy, sự nghiệp lại còn đang lên dốc, công bố đã kết hôn sẽ chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho tôi cả.
Dù sao thì đã giấu giếm nhiều năm như vậy rồi, phải chịu đựng vô vàn những lời mắng chửi, tôi đã sớm chẳng thèm để ý.
Không lâu sau, Lục Tri Nghiên đưa tôi tiến vào vòng bạn bè của anh ta.
Những người bạn thực sự của anh ta đều là người ngoài giới, là những người giàu có thế hệ thứ hai với vốn tư bản hùng hậu.
Trong đám người này mơ hồ có vài gương mặt quen thuộc, lúc trước khi nhà tôi còn chưa xảy ra chuyện, tôi từng cùng người nhà đi tham dự đủ loại tiệc tùng, có lẽ là đã gặp qua vài người.
Có người còn ngờ vực nhìn về phía tôi: “Này, tôi thấy cô trông quen quen.”
Anh ta chỉ vào tôi rồi hỏi những người bên cạnh: “Mày thấy cô ta giống Yến Nam Triều không?”
Có vẻ như là đã từng hợp tác với anh trai tôi.
Lục Tri Nghiên đến gần hỏi tôi: “Yến Nam Triều là ai?”
Ông anh tôi theo họ mẹ, Lục Tri Nghiên không biết điều này.
Tôi cười cười: “Có dịp thì sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau.”
Kể ra cũng thật buồn cười.
Kết hôn đã vài năm mà tôi với anh ta đều chẳng biết gì về người nhà của nhau.
Trước đây cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch làm ăn, không cần phải biết làm gì.
Nhưng nếu như Lục Tri Nghiên chân thành muốn bắt đầu lại.
Vậy thì gia đình tôi hẳn là không để ý khi có thêm cậu con rể là ảnh đế đâu ha.
15.
Tôi phải thừa nhận rằng dưới sự tấn công dữ dội của Lục Tri Nghiên, đầu óc tôi có chút không tỉnh táo.
Tôi vốn đã không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, vừa mới bước vào đời đã bị Lục Tri Nghiên coi như chim hoàng yến mà nhốt trong l*иg, không cho phép tôi nói chuyện với những người đàn ông khác, vì vậy tôi chỉ có thể quanh quẩn cạnh anh ta.
Trước đây thế giới của anh chỉ có Đường Nguyệt, nhưng thế giới của tôi lại chỉ có mình anh.
Bây giờ Đường Nguyệt đã biến mất, có phải là trong thế giới của chúng tôi chỉ còn lại nhau thôi đúng không?
Một đêm nọ sau khi tôi và anh triền miên say đắm, Lục Tri Nghiên nằm bên cạnh tôi, thỏa mãn ôm chặt tôi chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ hoang đường này đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi tự cho rằng mình đã trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lục.
Chúng tôi sống với nhau đã vài năm, thời điểm không quay phim tôi và Lục Tri Nghiên sẽ ở chung một nhà.
Nhưng ngôi nhà lớn như vậy, tôi vẫn chưa từng cẩn thận chăm sóc nó lần nào. Một lần trước Tết, tôi đột nhiên tâm huyết dâng trào, dự định sẽ sắp xếp lại nơi này.
Tôi không thuê người giúp việc mà tự tay làm, còn bảo cả Lục Tri Nghiên cùng dọn dẹp những đồ lặt vặt trong nhà.
Tôi quét bụi, anh lau sàn, không ai được phép lười biếng nhờ đến sự trợ giúp của mấy đồ công nghệ.
Mỗi khi dọn xong một căn phòng, hai chúng tôi lại reo hò rồi hôn nhau để ăn mừng.
Hạnh phúc cũng chỉ đơn giản đến thế.
Cho đến khi tôi không cẩn thận làm vỡ một khung ảnh thủy tinh.
“Choang” một tiếng, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người trong ảnh là ai thì đã nhận được một cái tát trời giáng.
Cái tát mạnh tới nỗi khiến đầu óc tôi ong ong, khóe mắt nhìn thấy Lục Tri Nghiên đang ngồi xổm trên mặt đất, tay run run nhặt lại những mảnh vỡ.
Đây là bức ảnh cuối cùng Đường Nguyệt chụp với Lục Tri Nghiên trước khi cô ta rời đi.
Khi đó có lẽ bọn họ còn chưa chia tay, nụ cười trên mặt cả hai đều vô cùng ngọt ngào.
Tôi liếʍ má, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
Lục Tri Nghiên cẩn thận nhặt những mảnh vỡ rồi đặt chúng lên bàn, sau đó mới nhớ đến tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi má sưng phồng của tôi, đôi mắt anh ta cũng run lên.
Anh ta lập tức chạy đến ôm chặt lấy tôi, rối rít xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh không cố ý… Nam Tịch, em đừng tức giận.”
Tôi cụp mắt xuống, tự cười nhạo bản thân mình.
Tôi vậy mà lại tin rằng anh ta có thể buông bỏ Đường Nguyệt.
Cái tát này cũng coi như đúng lúc, kịp đánh thức tôi khỏi giấc mộng hão huyền này.