Lục Tri Nghiên kết hôn với tôi để chọc giận bạn gái cũ của anh ta.
Năm năm sau, người phụ nữ kia quay trở lại.
Tôi sảng khoái đồng ý ly hôn.
Lục Tri Nghiên lại hối hận, nắm lấy tôi không buông.
Tôi câm nín, ban đầu tôi đồng ý làm thế thân là vì tiền đó anh giai à!
Tên cặn bã như anh có thể tự nhận thức một chút không hả?
1.
“Tri Nghiên, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi, anh sắp đến chưa?” Tôi dè dặt hỏi.
Đáp lại là một giọng nam lạnh lùng: “Tôi không tới nữa, công ty sẽ cử người đến thay tôi.”
Điện thoại bị cúp ngang, tôi khẽ thở dài.
Đây là một show dành cho các cặp vợ chồng, tôi vốn dĩ muốn nhân cơ hội này công khai mối quan hệ giữa mình và Lục Tri Nghiên.
Thay người vào phút cuối, lẽ nào là muốn người khác đến diễn vai chồng tôi sao?
Nhưng tổ chương trình không dám phản đối.
Dù sao thì Lục Tri Nghiên không chỉ là một diễn viên nổi tiếng có địa vị cao, nhân khí cao mà còn là nhà đầu tư của chương trình này.
Tôi cũng không dám phản đối.
Nhìn bề ngoài thì tôi là một ngôi sao đang hot được Lục Tri Nghiên nâng đỡ, nhưng thực ra tôi chỉ là công cụ mà anh cưới về để chọc tức bạn gái cũ mà thôi.
Bây giờ người trong lòng mà anh hằng mong nhớ đã trở về, tôi đương nhiên phải biết điều mà nhường lại vị trí này.
Nhưng tôi không ngờ anh trai tôi lại đập thêm một khoản đầu tư còn lớn hơn, yêu cầu chương trình thay toàn bộ các nghệ sĩ của công ty Lục Tri Nghiên.
Quyền thế của gia đình tôi bây giờ đã đủ để cạnh tranh với tập đoàn nhà họ Lục.
Tôi: “Nói cách khác là, cuối cùng thì em cũng không cần phải a dua nịnh hót thằng chóa này nữa đúng không anh?”
Anh trai tôi: “Đúng vậy.”
Tôi lập tức bay thẳng lên chín tầng mây, tuyệt!
“Yến Nam Triều, anh đúng là đỉnh của chóp!” Tôi mừng rỡ reo hò, nhảy lên ôm chầm lấy ông anh trai hôn lấy hôn để.
Tiếng máy ảnh tách tách vang lên, đám săn ảnh núp trong bóng tối đã chụp được hết cảnh này.
Nửa phút sau, thằng chồng chếc tiệt đang bận nɠɵạı ŧìиɧ của tôi gọi điện thoại đến kiểm tra.
“Thẩm Nam Tịch, đừng có quên thân phận của cô!”
Tôi vừa trợn mắt vừa bĩu môi, sau đó đưa tay bóp nhẹ cổ họng, giả vờ vâng vâng dạ dạ.
“Tri Nghiên, anh thật sự không đến được sao?” Tôi nức nở nghẹn ngào: “Em không muốn cùng người đàn ông khác giả làm vợ chồng.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Tri Nghiên mới mở lời: “Chờ tôi...”
Anh ta vừa nói được hai chữ đã bị ngắt lời, loa điện thoại cũng truyền tới một giọng nữ yểu điệu.
“Tri Nghiên, anh trở về đi, em ở một mình cũng không sao đâu.”
Đây chắc là bạn gái cũ Đường Nguyệt của anh ta nhỉ?
Nghe giọng đã biết bang chủ phái trà xanh.
Lục Tri Nghiên ngay lập tức lật lọng.
Anh ta thấp giọng nói: “Bạn của tôi bị bệnh phải nằm viện, tôi không thể đi được.”
“Tôi đã đánh tiếng với tổ chương trình rồi, sẽ đổi thân phận của cô với một thành viên mới khác, cô sẽ trở thành ‘người quan sát hôn nhân’, không cần cùng người khác giả làm vợ chồng.”
Cuối cùng, anh ta cũng không quên cảnh cáo tôi: “Thẩm Nam Tịch, cô tốt nhất đừng nên nhân lúc tôi không có ở đây mà lăng nhăng với người khác, nếu không cô sẽ biết hậu quả.”
Vừa cúp điện thoại, tôi lập tức cười lạnh một tiếng.
Đã từng có một lần tôi và một cậu chàng tiểu thịt tươi mới nổi nói chuyện với nhau thêm vài câu, ngày hôm sau Lục Tri Nghiên đã lập tức ‘đóng băng’ người ta, lại còn cắt sạch tài nguyên ba bộ phim truyền hình đã đàm phán xong của tôi.
Đúng là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn.
Nhưng mà ai bảo anh ta lại là ông chủ nắm quyền sinh quyền sát trong tay cơ chứ?
Tôi chỉ đành ăn nói khép nép, nhẹ giọng dỗ dành cho đến khi lấy lại được toàn bộ tài nguyên, còn phải hứa rằng ngoài lúc đóng phim, tôi sẽ không bao giờ tương tác với bất kỳ người khác giới nào khác.
Anh trai tôi đứng bên nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, cau mày thật chặt: “Thằng họ Lục đấy đang làm gì vậy?”
“Đường trà xanh bị bệnh rồi, Lục Tri Nghiên đang bận rộn kề giường an ủi dỗ dành.”
“Chính là cô bạn gái cũ đã đá nó để dấn thân vào thị trường điện ảnh quốc tế đó hả?”
Ông anh tôi khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tình sử hỗn loạn, phim dở một đống, không lăn lộn nổi thì lại chán nản quay về, thằng họ Lục kia còn coi cô ta như bảo bối, có phải là bị mù rồi không?”
“Đừng nói như vậy.” Tôi soi gương cẩn thận trang điểm lại: “Nếu không phải có hai đứa đần này thì rắc rối của nhà chúng ta cũng sẽ không được giải quyết nhanh như vậy đâu.”
4.
Lần đầu tiên gặp Lục Tri Nghiên, tôi đang ngồi trên bàn ăn bồi rượu.
Đó là chuyện xảy ra cách đây 5 năm, khi đó chuỗi kinh tế của gia đình tôi bị đứt đoạn, công ty đứng bên bờ vực phá sản.
Để nhanh chóng kiếm tiền, tôi đã giấu gia đình mình dấn thân vào giới giải trí, kết quả lại bị công ty quản lý lừa, tài nguyên thì không cho, lại còn suốt ngày sắp xếp các buổi nhậu nhẹt.
Có một lần trên bàn nhậu toàn là các ông chủ lớn, bọn họ không ngừng ép tôi uống rượu, tôi không dám đắc tội nên bị chuốc cho say khướt, suýt nữa thì bị bọn chúng chà đạp, chính Lục Tri Nghiên là người đã ra mặt cứu tôi.
Khi đó anh đã là ảnh đế vô cùng nổi tiếng, gia thế vững chắc, bản thân anh chính là tư bản.
Không ai muốn va chạm với anh nên chỉ đành thả tôi đi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh nhìn về phía tôi rất dịu dàng, ga lăng đưa tay về phía tôi.
“Còn đi được không?”
Đầu óc tôi choáng váng, lúng túng đặt tay mình lên lòng bàn tay anh định mượn sức đứng dậy, nhưng đôi chân mỏi nhừ lại không nghe lời mà khuỵu xuống.
Lục Tri Nghiên khẽ cười một tiếng, ôm ngang người tôi, bước từng bước rời khỏi cái nơi ăn thịt người cực kỳ hỗn loạn này.
Tôi nép mình trong vòng tay ấm áp, tay khẽ choàng lên cổ anh.
Lúc đó tôi còn ngây thơ nghĩ rằng, anh chính là thiên sứ được ông trời phái đến để cứu tôi.
Nhưng thực tế rất nhanh đã tặng cho tôi một cái bạt tai vô cùng vang dội, khắc sâu tận đáy lòng.
Lục Tri Nghiên giúp tôi, chẳng qua là vì khi tôi cụp mắt xuống nức nở nghẹn ngào, thực sự trông rất giống ánh
trăng sáng mà anh hằng mong đợi.
Anh vốn dĩ không đến để cứu tôi.
Anh chỉ kéo tôi ra khỏi một địa ngục, rồi sau đó tự mình đá tôi xuống một địa ngục khác.
5.
“Kết hôn với tôi, tôi sẽ góp vốn đầu tư giúp gia đình cô xoay chuyển tình thế.”
Đây là câu đầu tiên tôi nghe anh nói khi tỉnh rượu vào hôm sau.
Tôi sững sờ, cứ ngây người nhìn anh.
Lục Tri Nghiên đứng bên cửa sổ, dáng người thẳng tắp như một vị thần.
Anh quay người lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt hoàn hảo không chê vào đâu được, khiến cho tôi không nói ra nổi nửa câu từ chối.
“Tại sao?”
Lục Tri Nghiên đi tới, khẽ đưa tay vuốt nhẹ má tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Nhắm mắt lại.”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hàng mi run run, mơ hồ mong chờ một điều gì đó.
Nhưng anh bỗng cất lời, giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Cô rất giống em ấy.”
Đầu tôi ầm vang một tiếng, lập tức mở mắt ra, không thể tin được nhìn vị ảnh đế họ Lục nổi tiếng đang cởi bỏ lớp ngụy trang ga lăng lịch lãm, để lộ ra bộ mặt thật điên cuồng cố chấp.
“Thẩm Nam Tịch, tôi có thể cung cấp tiền và tài nguyên để nâng đỡ cô nổi tiếng.”
“Nhưng với một điều kiện, hãy ký kết hợp đồng hôn nhân với tôi và diễn thật tốt vở kịch này.”
Anh nhìn tôi đầy tự tin, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối.
Tôi quả thực không có lựa chọn nào khác.
Chẳng phải chỉ là thế thân thôi sao? Dễ ợt! Còn hơn là phải bồi rượu mấy lão già béo ú kia.
6.
Phối hợp với nhau, đạt được những gì mình muốn.
Lục Tri Nghiên chuyển cho tôi một khoản tiền lớn để giải quyết cuộc khủng hoảng kinh tế của gia đình.
Tôi thì sẽ ký hợp đồng với công ty của anh ta dưới danh nghĩa nghệ sỹ trực thuộc, sau đó làm việc không có thù lao trong vòng 5 năm.
Đồng thời còn phải đóng vai người vợ bí mật đạt tiêu chuẩn, bất cứ khi nào anh ta và Đường Nguyệt ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ thì tôi sẽ xông ra phát huy tác dụng.
Nhưng nào ngờ, bạn gái cũ của anh lại không theo cái kịch bản này.
Khi Lục Tri Nghiên giơ giấy đăng ký kết hôn cho Đường Nguyệt xem, cô ta chỉ sửng sốt vài giây, sau đó nở một nụ cười dịu dàng chúc phúc.
“Chúc mừng anh nhé Tri Nghiên, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, cùng nắm tay nhau già đi.”
Ngay khi cuộc gọi video vừa kết thúc, chiếc điện thoại của Lục Tri Nghiên đã bị đập thẳng vào tường, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tôi vô thức nhắm mắt lại, trong lòng nhanh chóng suy tư.
Trước khi Đường Nguyệt ra mắt, cô ta và Lục Tri Nghiên đã là thanh mai trúc mã quen biết nhau mười mấy năm.
Thậm chí Lục Tri Nghiên dấn thân vào làng giải trí cũng là vì muốn theo đuôi Đường Nguyệt.
Nhưng tiếc là cô ta năng lực không đủ, tham vọng lại có thừa. Sau một lần đạt được danh hiệu Thủy hậu liền cảm thấy mình vô cùng xuất sắc, lập tức đá bay bạn trai nhỏ của mình rồi dấn thân vào thị trường quốc tế.
Kết quả là giây trước vừa rời đi, giây sau Lục Tri Nghiên đã trở nên hót hòn họt, một phát ẵm luôn Tam Kim ảnh đế.
Nếu như nói Đường Nguyệt không hối hận thì tôi cảm thấy không đáng tin cho lắm. Chỉ là hiện giờ cô ta đang nhào vào vòng xoáy danh lợi ở nước ngoài, sẽ không cam tâm buông tay một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng dựa vào kỹ thuật diễn xuất nát bét đó của cô ta, bị loại khỏi cái giới này cũng chỉ là chuyện sớm muộn, tương lai cô ta chắc chắn sẽ quay trở lại.
Vậy thì trước khi cô ta quay lại, tôi nhất định phải tranh thủ thời gian, giành lấy những lợi ích thuộc về mình.
7.
“Tri Nghiên, anh không sao chứ?”
Tôi đi vòng qua chiếc điện thoại bị đập vỡ rơi trên sàn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục Tri Nghiên. Anh ta lúc này đang thất vọng và bực bội, có vẻ như cực kỳ không muốn nhìn thấy cái mặt tôi, nhưng với tư cách là một người vợ thế thân dịu dàng hiền hậu, có mấy lời tôi không thể không nói.
“Tri Nghiên, có phải anh đang đau đầu không? Lúc cha em tâm tình không tốt thì mẹ sẽ giúp cha xoa bóp.”
“Hay là, em cũng xoa xoa cho anh nhé?”
Lục Tri Nghiên vốn không có tâm trạng để nghe tôi nói, viền mắt đỏ rực quay đầu quát: “Cút!”
Tôi cụp mắt xuống, nghẹn ngào nấc khẽ, giọt nước mắt lóng lánh vẫn còn đọng lại trên mi.
“Xin lỗi anh, em đi ngay đây, anh đừng tức giận.”
Biểu cảm này tôi đã luyện tập trước gương hàng chục lần, là góc độ trông giống với Đường Nguyệt nhất.
Cho dù là dáng mặt, mũi, miệng hay thậm chí là kiểu tóc cũng gần như giống hệt Đường Nguyệt, chỉ có đôi mắt là hoàn toàn khác.
Chỉ cần tôi cụp mắt xuống, tôi và cô ta trông chẳng khác gì nhau.
Ngay khi tôi đứng dậy, Lục Tri Nghiên quả thực đã gọi tôi lại.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng tôi một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi: “Quay lại đây.”
Tôi ngoan ngoãn quay lại ngồi bên cạnh anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương anh.
Khoảng cách giữa tôi và anh vô cùng gần, hương hoa lan Nam Phi nhẹ nhàng tỏa ra từ cổ tay tôi.
Đây là mùi hương được làm riêng cho Lục Tri Nghiên ngửi.
Vào ngày đầu tiên đạt được thỏa thuận với anh ta, tôi đã nhờ người nghe ngóng chuyện cũ của Lục Tri Nghiên.
Gia đình của anh không hạnh phúc, cha mẹ kết hôn chỉ vì mối kinh doanh giữa hai gia tộc nên hôn nhân cũng không được hòa hợp.
Mẹ anh ta nhiều lần nɠɵạı ŧìиɧ, cha thì có khuynh hướng bạo lực, hầu như ngày nào ở nhà cũng đánh cãi chửi nhau.
Khi còn nhỏ, Lục Tri Nghiên thường khóc lóc đi tìm bà ngoại cầu cứu, bà của anh sẽ ôm anh vào lòng rồi đốt nhang mùi lan Nam Phi êm dịu ru anh đi vào giấc ngủ.
Sau khi bà qua đời, Lục Tri Nghiên cũng hình thành thói quen này.
Mỗi khi anh ta cáu kỉnh phát cuồng, chỉ có mùi lan Nam Phi mới có thể giúp anh bình tĩnh lại.
Đúng như dự đoán, Lục Tri Nghiên nằm trên đùi tôi, đôi lông mày nhíu nhặt cũng từ từ giãn ra.
Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên mở mắt nhìn thẳng vào tôi rồi nói.
“Thẩm Nam Tịch, tôi chắc chắn sẽ nâng em nổi tiếng.”
8.
Không phải Lục Tri Nghiên đã nghĩ thông mà chỉ là đang đánh cược, anh ta không tin Đường Nguyệt thực sự có thể buông tay, vì vậy cố ý phô trương chuyện tình cảm của mình cho cô ta nhìn.
Khi tôi chỉ là một cô gái tuyến 18 không chút danh tiếng vừa mới ra mắt, Lục Tri Nghiên đã đưa tôi cùng đi tham gia show, còn liên tiếp đầu tư vào hai bộ phim đại nữ chủ, tự hạ thấp địa vị diễn một vai để nâng đỡ cho tôi.
Phải nói rằng, ngay cả kỹ năng diễn xuất của tôi cũng do một tay anh ta đích thân dạy dỗ.
Có tài nguyên nâng đỡ, tôi nhanh chóng trở nên hót hòn họt.
Chỉ là mặc dù trước ống kính Lục Tri Nghiên đối xử với tôi vô cùng tốt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn không muốn lộ ra chút xíu nào về việc chúng tôi đã kết hôn và sống cùng nhau.
Vì vậy trong mắt fan hâm mộ và giới truyền thông, tôi chẳng khác nào một đứa mặt dày lẳиɠ ɭơ lúc nào cũng bám lấy “anh iu” của bọn họ.
Cứ nơi nào có tôi xuất hiện thì chắc chắn nơi đó sẽ toàn lời mắng chửi.
Mục nhắn tin và phần bình luận của tôi lại càng thêm âm khí mịt mù, bị chửi là còn nhẹ chán, ảnh thờ đen trắng còn đầy ra kia kìa.
Nếu lúc tham dự sự kiện không mời thêm một dàn các anh vệ sĩ cao to trắng thơm, tôi thực sự không dám ló mặt ra đường.
Lần trước khi tôi đang đi trên đường còn có một fan cuồng của Lục Tri Nghiên cầm dao xông tới, suýt nữa đã đâm chếc tôi.
Nhưng kẻ khởi nguồn của những chuyện này lại làm như không thấy gì.
Lục Tri Nghiên sẽ không thèm quan tâm đến việc tôi sống hay chết, anh ta chỉ để ý đến chuyện người bạn gái cũ ở cách xa một nghìn tám trăm dặm có hối hận ghen tuông hay không mà thôi.
9.
Tiếc thay, cô ta không hề.
Suốt ba năm, cho dù Lục Tri Nghiên có làm gì đi nữa thì vẫn chưa bao giờ nhận được phản hồi như ý muốn.
Thậm chí khi tham gia liên hoan phim quốc tế, anh ta còn đυ.ng phải bạn trai hiện tại của Đường Nguyệt, quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy ánh trăng sáng trong lòng Lục Tri Nghiên.
Nhìn từ xa, khuôn mặt cô em này chẳng khác nào tôi đang nhìn vào gương, chỉ là thấp hơn tôi đây nửa cái đầu.
Nhưng khi cô ta đến gần thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sự khác biệt.
Đường Nguyệt có một đôi mắt to tròn ngấn nước, tươi tắn đáng yêu, ngây thơ yếu đuối.
Không giống tôi có đuôi mắt xếch, vừa nhướn mày đã lộ ra lực công kích cực mạnh, dùng hết kỹ năng diễn xuất của kiếp sau cũng chỉ có thể lộ ra vài phần yếu đuối, thảo nào hay bị mắng cho thối đầu.
Tôi đánh giá Đường Nguyệt, Đường Nguyệt cũng đánh giá lại tôi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cong môi cười: “Tri Nghiên, thẩm mỹ của anh thật sự là không thay đổi.”
Lục Tri Nghiên không nói gì, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén dán chặt vào đôi tay đang siết chặt của Đường Nguyệt và người đàn ông kia.
Đường Nguyệt cười khẽ, giới thiệu anh chàng tóc vàng mắt xanh đẹp trai bên cạnh mình: “Đây là bạn trai của em.”
Tôi đã nhìn thấy người này trên các bản tin tài chính, là người thừa kế của giới quý tộc, cực kỳ có tiền.
Cho dù là thân phận hay tiền bạc, Lục Tri Nghiên đều không có cửa so với anh chàng này.
Tôi liếc trộm sang người bên cạnh, hai mắt Lục Tri Nghiên đỏ rực, như thể sắp phun ra lửa.
Một lúc sau, anh ta lạnh lùng cười một tiếng.
“Chúc mừng.”
Sau đó vội vàng đi thảm đỏ.
Vừa trở lại khách sạn, Lục Tri Nghiên đã đập phá tất cả mọi thứ trong tầm tay.
Giữa đống hỗn độn, anh ta cúi đầu ngồi trên mặt đất, cực kỳ suy sụp tinh thần.
Tôi trốn ở cửa, đứng từ xa nhìn về phía anh ta.
Đường Nguyệt bám được cành cao, e là sẽ không quay đầu lại, Lục Tri Nghiên hẳn cũng nghĩ đến điều này.
Nếu vậy thì, người vợ giả dùng để chọc tức bạn gái cũ là tôi đây có phải sẽ mất đi giá trị không?
Nhưng việc kinh doanh của gia đình tôi khi bước chân ra thị trường quốc tế không được thuận lợi cho lắm, tạm thời không thể mất đi chiếc đùi vàng này được.
Tôi thăm dò đi về phía Lục Tri Nghiên, nhẹ nhàng gọi anh ta: “Tri Nghiên?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Tôi khẽ rụt người lại.
Vừa định chạy trốn, Lục Tri Nghiên đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi.
Anh vùi đầu vào cổ tôi, tham lam hít lấy hương lan Nam Phi ấm áp trên da thịt.
Hồi lâu sau, anh ta khàn giọng nói.
“Thẩm Nam Tịch, chúng ta hãy ở bên nhau đi.”