Tổng Hợp Truyện Ngắn Zhihu

Chương 7-5: Sơn Hải

14

Chiều hôm đó, mẹ tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ trường của Hứa Trạch.

Họ nói, Hứa Trạch đ.ánh nhau với các bạn học, ra tay rất nặng.

Đối phương bị thương nặng, Hứa Trạch sắp bị đuổi học.

Và có khả năng phải đối mặt với án tù.

“Tóm lại, mong người giám hộ mau chóng đến trường làm thủ tục thôi học.”

Mẹ tôi cầm điện thoại, ngây ngẩn cả người: “Tại sao? Còn hơn nửa năm nữa là nó tốt nghiệp rồi, sao lại vô duyên vô cớ đ.ánh nhau với bạn học?”

Trường học bên kia đưa ra cách nói đàng hoàng lịch sự, coi như là giữ cho đối phương chút thể diện.

“Bởi vì một số tranh chấp tình cảm.”

Trên thực tế, nữ sinh mà Hứa Trạch theo đuổi một thời gian dài, thiếu chút nữa là tỏ tình, bị một nam sinh khác hớt tay trên.

Nó không dám tin chạy tới chất vấn.

Nam sinh kia nắm tay bạn gái, đắc ý cười cười: “Chị gái ruột của mình c.hết thảm như vậy mà vẫn còn tâm trạng yêu đương, ai mà dám ở bên cậu?”

Hứa Trạch nổi giận nhào tới.

Hai người vật lộn.

Trong lúc kích động, nó cầm ly ném vào trán nam sinh kia, kết quả là mảnh vụn đ.âm vào thái dương.

Vì là nó ra tay trước, vả lại, đối phương bị thương nặng hơn.

Đuổi học là chuyện không thể tránh khỏi.

Càng nguy hiểm hơn là, phụ huynh đối phương đã báo cảnh sát.

Hứa Trạch trước mặt tôi luôn kiêu ngạo ương ngạnh, không khách sáo, trong giây phút vừa nhìn thấy mẹ tôi, liền bật khóc.

Mẹ tôi vẫn bình tĩnh ngồi xuống, thương lượng chuyện bồi thường với cha mẹ đối phương.

Ban đầu bọn họ rất kiên quyết, nói muốn kháng cáo, cho dù ngồi tù không lâu, cũng phải để lại cho Hứa Trạch một cái án.

Cho đến khi mẹ tôi đề nghị thỏa thuận hòa giải với một triệu đô la.

Cuối cùng, mặc dù Hứa Trạch đã bị đuổi học, nhưng ít nhất nó đã được thoát khỏi đi tù.

Trên đường về nhà, vẻ mặt của nó cực kỳ chán nản.

Nhịn không được mà nói một câu: “Hứa Đào cũng đã c.hết rồi, con yêu đương thì có làm sao, không thể sinh hoạt bình thường chắc?”

Mẹ tôi quay đầu nhìn nó.

Ánh mắt bà ấy giống như dò xét người xa lạ, khiến Hứa Trạch rùng mình một cái.

“Sao vậy... mẹ?”

Mẹ tôi lắc đầu, giọng nói khản đặc: “Về nhà thôi.”

Hứa Trạch bây giờ chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, không có công ty nào tốt hơn nhận nó vào làm.

Mẹ tôi bảo nó theo ba tôi đến nhà máy của gia đình, chuẩn bị sau này tiếp quản gia nghiệp.

Bởi vì công việc rất vất vả, Hứa Trạch không tình nguyện.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Và chỉ ba tháng sau khi nó vào nhà máy làm việc.

Đã xảy ra chuyện.

Tay phải của một công nhân bị cuốn vào máy và xoắn lại.

M.áu tươi đầm đìa đưa đến bệnh viện, miễn cưỡng bảo toàn tính mạng.

Nhưng vợ anh ta vừa mới sinh con không lâu, con còn nhỏ, gia đình từ đó mất đi trụ cột.

Mà ba tôi, lợi dụng khẽ hở trong hợp đồng, cuối cùng chẳng những không bồi thường, ngược lại còn lấy lý do thao tác không đúng khiến máy móc bị hư hỏng.

Yêu cầu bồi thường từ công nhân.

Luật trời sáng tỏ, báo ứng chẳng hay.

Sau khi xuất viện, người công nhân đó cầm một con dao đột nhập vào nhà máy, tìm thấy ba tôi, kề lưỡi dao trên cổ, ép ông ấy phải nhét cả hai tay vào máy.

Lúc này, khi xảy ra một màn này, Hứa Trạch đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn.

Đó là ba ruột của nó.

Nhưng nó thậm chí còn không dám tiến lên đoạt lấy con dao kia.

Chỉ dám đưa ba tôi đến bệnh viện sau khi sự việc xảy ra và gọi cho mẹ tôi.

Tôi bay theo bà ấy đến bệnh viện.

Mẹ tôi đi tới, giáng xuống một cái tát lên mặt Hứa Trạch đang luống cuống.

“Đó là ba của mày đấy! Mày không thể ngăn lại một cái để cứu ông ấy à?”

Hứa Trạch bị đ.ánh đến nỗi vành mắt đỏ lên, ấp úng nói: “Mẹ, người đó cầm dao mà.”

Thật nực cười.

Nó dám xắn tay áo đánh nhau với một đám bạn học vì một nữ sinh.

Nhưng không dám đoạt dao vì người cha vẫn luôn rất thương yêu nó, còn chuẩn bị cho nó kế thừa cả gia nghiệp.

Tay phải của ba tôi không thể giữ được.

Tay trái cũng chỉ còn lại hai ngón tay, bàn tay trần trụi trông rất đáng sợ.

Ông ấy nói đau.

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vết m.áu trên băng gạc, bỗng nhiên sững sờ hỏi.

“Ông nói xem, đêm đó, có phải Đào Đào còn đau hơn so với cái này không?”

“Nó liên tục gọi tôi, liên tục gọi mẹ... nhưng tôi lại không nghe thấy.”

“Tại sao tôi lại không nghe thấy cơ chứ?”

Không có câu trả lời.

Mẹ, tại sao cho đến bây giờ mẹ mới hiểu.

Có những câu hỏi, vĩnh viễn không có câu trả lời.

15

Sau khi ba tôi xuất viện, ông ấy trở nên ủ rũ chán nản.

Mà năng lực của Hứa Trạch không thể chống đỡ nổi cái nhà máy này một mình.

Lúc hết đường xoay sở, Hứa Kiều dẫn Tống Phi về nhà.

Chị ta đề nghị cho vợ chồng bọn họ quản lý cùng với Hứa Trạch.

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị ta.

Trên khuôn mặt xinh đẹp kia, có mấy mảng màu xanh tím nhàn nhạt.

Dường như là đã bị thương nhưng sắp khỏi hẳn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ tôi kéo Hứa Kiều vào phòng, hỏi vài lần, chị ta liền bật khóc.

“Sau khi Hứa Đào c.hết, Tống Phi vẫn luôn đối xử với con không tốt lắm, hơn nữa, lúc trước ba nói muốn giao nhà máy cho Hứa Trạch, anh ta liền cãi nhau với con một trận. Nói ba thương con thì cũng có ích lợi gì, đằng nào gia nghiệp cũng cho con trai hết.”

“Con cãi nhau với anh ta, anh ta nói Hứa Đào căn bản cũng không xấu xa đến như vậy, rằng nếu không phải chúng ta bịa đặt trước mặt anh ta, nửa đêm con lẻn vào phòng quyến rũ anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ không chia tay với Hứa Đào.”

“Anh ta còn ra tay đá.nh con, nói con cố tình không nghe điện thoại, hại c.hết Hứa Đào.”

“Mẹ, sao anh ta có thể đối xử với con như vậy...”

Hứa Kiều luôn được nuông chiều mà lớn lên.

Ngay cả công việc nặng nhọc bọn họ cũng không nỡ để chị ta làm.

Chưa từng bị tổn thương đến như vậy.

Chị ta nũng nịu, khóc nức nở nhìn mẹ tôi.

Nước mắt chảy dài.

Tôi hi vọng chị ta có thể tự đưa ra quyết định cho riêng mình.

Nhưng mẹ tôi chỉ nhìn chị ta với khuôn mặt không chút thay đổi: “Nó nói sai à?”

Cả người Hứa Kiều cứng đờ, không dám tin nhìn bà ấy.

“Mày ghét Hứa Đào đến mức nào cơ chứ. Hứa Đào chưa bao giờ chủ động liên lạc với mày, nó gọi cho mày thì nhất định là có việc gấp, thậm chí còn nguy hiểm.”

“Lúc mày cúp điện thoại, đang suy nghĩ cái gì, trong lòng mày biết rất rõ.”

Bà ấy lạnh lùng đi ngang qua Hứa Kiều, bước ra ngoài.

Tôi cố gắng dựa vào tường, như thể tự cung cấp cho bản thân một chút sức mạnh chống đỡ.

Hóa ra mẹ tôi cũng có thể thông minh.

Cũng có thể rất nhạy cảm khi nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Hứa Kiều.

Cũng có thể vô tình vạch trần thủ đoạn của chị ta.

Phá vỡ sự ác ý của chị ta đối với tôi.

Nhưng tại sao, khi tôi còn sống, tôi không bao giờ cảm nhận được lấy một lần.

Nhất định phải c.hết đi rồi mới nói cho tôi biết điều này.

Vào bữa tối, họ lại cãi nhau.

Đơn giản là vì quyền sở hữu nhà máy đó.

Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó.

Nhưng Hứa Trạch và Hứa Kiều đều coi nó là của miêng mình.

Họ bắt đầu cãi vã, vạch trần nhau.

Nhưng nói đi nói lại, chủ đề lại xoay sang tôi.

Hứa Trạch nói: “Lúc trước chị làm hỏng khăn lụa của mẹ, sau đó đùn đẩy cho Hứa Đào, chị còn có mặt mũi nào mà chỉ trích tôi?”

Hứa Kiều nói: “Lúc Hứa Đào học cấp ba bị bắt nạt, còn không phải là do mày cởi dây đeo nội y của nó trên đường rồi bỏ chạy, đúng lúc bị mấy tên côn đồ lớp nó nhìn thấy sao?”

“Hứa Đào vừa vào đại học, chị ngay lập tức bảo mẹ đang tức giận đổi phòng ngủ của chị ta thành phòng piano, chị làm gì có thiên phú, học đàn cái rắm, tưởng rằng người khác không biết lòng dạ của chị như thế nào sao!”

“Mày còn dám nói tao à! Mày xúi mẹ để Hứa Đào đăng ký học trường đại học ở địa phương, như vậy nó có thể ở nhà làm việc nhà, ngay cả qυầи ɭóŧ của mình mà mày cũng không muốn giặt, đều ném hết cho Hứa Đào!”

Ồn ồn ào ào.

Thật là khó coi.

Mặt của mẹ tôi ngày càng trắng bệch.

Bà ấy bỗng nhiên đứng lên: “Đủ rồi!”

“Hứa Đào đã c.hết rồi mà chúng mày còn không chịu buông tha nó!”

Đây là một gia đình xấu xí, mục nát khó coi.

Giống như từ từ mở ra một bức tranh kinh dị.

Mẹ tôi chống tay lên mặt bàn, l*иg ngực phập phồng kịch liệt: “Hứa Đào c.hết thảm như vậy, ngay cả hàng xóm, ngay cả chủ nhà của nó nghe được cũng khóc, còn các người, một giọt nước mắt cũng không rơi vì nó.”

“Bây giờ, đến cả việc chỉnh đốn những thứ ch.ết tiệt này, còn muốn lôi nó ra”

“Bà cũng đủ rồi.”

Ba tôi đột nhiên cắt ngang bà ấy, “Tôi thông cảm cho nỗi đau mất con gái của bà, nhưng có phải bà đã đi quá xa rồi không, Triệu Tố? Tôi ở bệnh viện đau đến nỗi cả đêm không ngủ được, không thấy bà vác mặt đến an ủi tôi, chỉ biết đề cập đến Hứa Đào. Buổi sáng không giúp tôi mua đồ ăn cũng phải về nhà lau di ảnh của nó.”

“Tôi nói này, nó đúng là đồ xúi quẩy, chọn ngày c.hết vào đúng ngày đại sự của chị gái, thật là xui xẻo. Bây giờ sự may mắn của chúng ta kém như vậy, khiến chuyện làm ăn không tốt, chính là do nó giở trò.”

Ông ấy lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói, “Tôi đã tìm một thầy giúp tính toán qua, thầy nói chỉ cần dời tro cốt của Hứa Đào ra khỏi mộ, làm một cái giếng, trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, vận hạn của nó sẽ không khắc vào nhà chúng ta nữa.”

“Sau này chúng ta còn có thể rất thuận lợi.”

“Thật là, c.hết rồi cũng xui xẻo như vậy.”

Mẹ tôi không nói gì nữa.

Bà ấy giống như một bông hoa héo úa, trong thoáng chốc mất hết tất cả sức sống còn sót lại.

Một lúc lâu sau, cuối cùng bà ấy cũng ngước mắt lên.

Dùng ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao.

Quét qua mấy người trước mặt từng tấc một.

Ba tôi bạc tình thất đức, Hứa Kiều ăn ở hai lòng, Hứa Trạch ích kỷ bốc đồng.

Vẻ bề ngoài của ngôi nhà này trông giống như vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong đã có hàng trăm hàng ngàn vết nứt, mục nát từ lâu.

Ngày xưa khi tôi còn sống, họ chỉ dựa vào sự ghét bỏ và thù hận đối với tôi như một sự ràng buộc để miễn cưỡng duy trì vẻ bề ngoài.

Nhưng bây giờ, khi tôi c.hết rồi.

Lại lấy cái c.hết bi thảm của tôi làm ngòi nổ.

Người chồng và những đứa con thân yêu nhất của mẹ tôi cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật đáng sợ trước mặt bà ấy.

Nhìn ba người với sắc mặt khác nhau trước mắt.

Ồ không, có bốn người.

Còn có Tống Phi với vẻ mặt không liên quan đến mình.

Bà ấy đột nhiên bình tĩnh lại.

Giọng điệu cũng nhẹ nhàng đến kì cục: ”Mọi người nói đúng."

“Hứa Đào mới là người duy nhất không may mắn trong nhà này, chúng ta không nên vì nó mà cãi nhau.”

“Ngồi xuống, ăn cơm đi.”

16

Tôi quan sát, thật ra cũng không quá ngạc nhiên.

Trong nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.

Chỉ là lần này, sau khi rửa bát xong.

Mẹ tôi tự nhốt mình trong phòng ngủ của tôi.

Bà ấy cầm di ảnh của tôi, đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thật sự xin lỗi.”

“Xin lỗi con, Đào Đào.”

“Nhiều năm như vậy, con thật sự đã chịu quá nhiều thiệt thòi, là chúng ta nợ con.”

“Là mẹ nợ con.”

“Mẹ sẽ làm mọi người cùng đền tội cho con.”

Bà ấy kéo ngăn kéo ra, lấy ra một lọ thuốc.

Những ngày này, bà ấy luôn bị đ.ánh thức bởi những cơn ác mộng, đến bệnh viện để kê vài đơn thuốc ngủ.

Tôi thấy bà ấy nghiền nát toàn bộ chai thuốc, hoà tan vào trong nước.

Ngày hôm sau, bà ấy nấu một bàn đầy thức ăn, món ăn nào cũng có thuốc ngủ.

Họ ăn xong, buồn ngủ, người nào người nấy đều trở về phòng.

Và mẹ tôi...

Bà ấy mở tất cả các cửa phòng, khóa trái cửa nhà, đập vỡ và cất đi điện thoại của tất cả mọi người, ném chìa khóa nhà ra ngoài cửa sổ.

Sau đó đóng tất cả các cửa sổ.

Bật công tắc gas, vặn lửa đến mức tối đa rồi dùng nước dập tắt.

Làm xong tất cả, bà ấy ôm di ảnh của tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ chờ cái c.hết giáng xuống.

Tôi bay đến đối diện và nhìn bà ấy.

Giống như khi đối mặt với bà ấy cách một lớp kính bên ngoài phòng thẩm vấn.

Tôi nhìn hô hấp của bà ấy càng ngày càng dồn dập, đồng tử dần dần giãn ra, môi nhuốm màu đỏ anh đào kì dị.

Tôi nói, “Mẹ, tại sao lại làm như vậy?”

“Dùng cái c.hết chuộc tội, nhất định sẽ được tha thứ hay sao?”

Không đâu.

Không đâu.

Con sẽ hận mẹ mãi mãi.

Con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.

Sinh mạng của bà ấy dần dần tan biến.

Sợi tơ ràng buộc huyết thống như có như không trên người tôi cũng đang phai nhạt.

Tôi bay ra ngoài cửa, khoảnh khắc bay đến cửa, sự trói buộc kia đã hoàn toàn biến thành hư không.

Tôi nghe thấy giọng nói của mẹ: “Đào Đào!”

Giọng điệu vừa cẩn thận, vừa cực kỳ vui mừng.

“Đào Đào, là con sao?”

“Khoan đi đã, Đào Đào, mẹ muốn nhìn con…”

Tôi không quay đầu lại.

Đã không nhìn mặt lần cuối cùng trước khi c.hết.

Thì khi c.hết đi cũng đừng gặp lại nữa.

Mẹ.

Linh hồn tôi, dần dần tan biến thành cát bụi, hòa tan trong gió.

Dường như tôi đã thấy bà ngoại.

Bà mặc chiếc áo vải mềm mại, nắm tay lấy tôi.

Bà nói, bà đã khảo sát cho Đào Đào nhà chúng ta trước hai mươi năm rồi, tìm thấy một gia đình rất tốt.

Kiếp sau, Đào Đào nhà chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.

Đến lúc đó, bà vẫn sẽ làm bà ngoại của con.

Trồng một cây chanh, một cây đào ở trước cổng.

Đêm đã khuya.

Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, tôi đã nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nhất trên thế gian.

Vô số vệt sáng lướt qua bầu trời đêm, rải rác giữa núi biển.

Hóa ra, tối nay có sao băng.

Người ta nói, lời ước khi sao băng rơi xuống sẽ trở thành hiện thực.

Vậy thì, kiếp sau.

Tôi ước có ba mẹ yêu tôi.

Không cần phải giàu có.

Miễn là có bánh gato vào ngày sinh nhật.

Khi đến công viên giải trí, có một quả bóng bay màu đỏ.

Như vậy thôi.

Chỉ cần như vậy thôi.