21.
Phản ứng của Lục Tri Nghiên nằm ngoài dự đoán của tôi.
Dựa vào sự cố chấp của anh ta dành cho Đường Nguyệt, nếu như cô ta đã quay lại tìm thì hẳn là anh ta phải lập tức đá đít tôi rồi nhào về phía cô ta mới đúng chứ?
Không biết là trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì, dù sao chắc chắn không phải là vì yêu tôi.
Khoảng thời gian sau đó, tôi tiếp tục làm việc và sinh hoạt theo tiết tấu ban đầu, cố gắng tiếp cận với những nguồn tài nguyên tốt hơn nữa.
Lục Tri Nghiên lại giống như lúc ban đầu theo đuổi tôi, tận dụng mọi cơ hội thể hiện tốt nhất có thể. Nhưng mà lần này, rõ ràng là anh ta không đủ tập trung.
Nguyên nhân không có gì mới mẻ.
Mỗi khi bầu không khí giữa chúng tôi dịu xuống một chút, cuộc điện thoại của Đường Nguyệt sẽ lập tức xông tới, vội vàng cắt ngang chúng tôi.
Áo ngủ vừa vắt lên vai, điện thoại của Lục Tri Nghiên lại đổ chuông.
Tôi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ra hiệu cho anh ta.
“Anh không nghe à?”
Lục Tri Nghiên hổn hển thở gấp, đưa tay cúp luôn điện thoại.
Anh ta quay người tiếp tục thì thầm vào tai tôi, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc.
Tiếng điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
Tôi đưa tay đẩy anh ta ra.
“Nghe đi, biết đâu là chuyện gấp.”
Lục Tri Nghiên hít một hơi thật sâu, đứng dậy thắt lại đai áo ngủ, vừa ấn nghe vừa đi ra ngoài ban công, giọng điệu rất chi là bực bội: “Alo.”
Một lúc sau, anh ta cau mày quay lại, vội vàng thay quần áo.
Tôi ngồi thẳng dậy, dựa vào đầu giường nhìn về phía anh ta.
Lục Tri Nghiên mặc quần áo, nhìn tôi rồi dịu dàng giải thích.
“Tên đàn ông kia lại tới quấy rầy cô ấy, cô ấy rất sợ hãi, anh đi xem một chút.”
“Anh sẽ về sớm thôi, em cứ ngủ trước đi.”
Tôi không đáp, chỉ mỉm cười nhìn anh ta.
Vẻ mặt của Lục Tri Nghiên có hơi xấu hổ.
Đêm hôm khuya khoắt, người ta đang giải quyết chuyện riêng với bạn trai cũ, anh lấy tư cách gì mà chạy tới?
Không thấy buồn cười sao?
Nhưng Lục Tri Nghiên vẫn đi.
Anh ta bước ra cửa, nhưng bị tôi gọi lại.
Tôi đưa thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, nhẹ nhàng nói: “Ký đi.”
“Cứ dây dưa mãi để làm gì?”
Lục Tri Nghiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay tôi hai giây, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ rực.
Anh ta cầm lấy thỏa thuận ly hôn, sau đó xé tan thành từng mảnh.
Những mảnh giấy vụn rơi xuống trước mặt tôi như những bông tuyết mùa đông, Lục Tri Nghiên đẩy cửa đi ra ngoài.
“Chờ anh trở lại!”
22.
Ly hôn thôi mà sao lại khó khăn vậy chứ?
Tôi không muốn khiến cho mọi việc trở nên quá khó coi, dù sao thì đều là người của công chúng, cho dù là kiện tụng hay đấu đá nhau thì cũng không tốt cho danh tiếng của tôi.
Đành phải nhịn thêm vậy.
Kết quả là nhịn đến ngày hôm sau, Lục Tri Nghiên vừa về đã hồn bay phách lạc ôm tôi vào lòng.
Anh ta dùng sức nhiều tới nỗi như muốn ghì chếc tôi, còn ra sức vùi đầu vào cổ tôi. Tôi đột nhiên thấy cổ mình ươn ướt, sau đó giọng nói run rẩy của anh ta vang lên: “Nam Tịch, chúng ta công khai đi.”
Tôi bối rối: “Công khai cái gì?”
Lục Tri Nghiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tại sao lại không thể công khai? Lẽ nào anh không xứng với em sao?”
Anh ta gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì vậy?
Chẳng lẽ đến đó đυ.ng phải anh chàng quý tộc nước ngoài kia nên bị tổn thương lòng tự trọng à?
Lục Tri Nghiên phớt lờ phản ứng của tôi, lập tức bảo công ty đầu tư vào một show thực tế dành cho các cặp vợ chồng, đồng thời quyết định tôi và anh ta sẽ là khách mời thường trú.
Đợi đến khi show được phát sóng, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi sẽ phủ sóng trên tất cả các nền tảng.
Tôi không thể ngồi yên, lập tức gọi điện thoại cho anh trai.
“Đường Nguyệt quay lại với tên đàn ông đã có gia đình kia rồi à?”
Yến Nam Triều trả lời rất nhanh: “Đâu có, dạo trước Đường Nguyệt đến tìm người đàn ông đó nhưng không làm được gì, lại ủ rũ quay về rồi.”
“Sao vậy?” Anh tôi hỏi dồn: “Sao em lại quan tâm đến cô ta vậy? Là fan của cô ta à?”
“Đừng làm em ghê tởm.”
Chuyện đã đến nước này thì cũng không cần phải che giấu nữa, tôi bèn kể hết toàn bộ về mối tình máu chó của Lục Tri Nghiên và Đường Nguyệt mấy năm qua.
Yến Nam Triều nghe xong liền cười khẩy một tiếng.
“Cô ta chỉ bịa ra một cái cớ để lừa thằng đần kia qua mà thôi, anh đại khái có thể đoán được tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi.”
“Em tạm thời đừng manh động, sẽ có người còn vội hơn cả em đấy.”
Đàn ông đúng là hiểu đàn ông nhất.
Anh tôi dự đoán như thần.
Show đó Lục Tri Nghiên cho tôi leo cây, mối quan hệ của chúng tôi cũng không thể công khai.
Lý do anh ta đưa ra cho tôi là Đường Nguyệt bị bệnh và anh ta phải giúp đỡ chăm sóc.
Nhưng không lâu sau, mấy tay săn ảnh đã tung ra quả bom sự thật —
Đường Nguyệt không phải bị bệnh, cô ta đang mang thai
Một bức ảnh chính diện với độ nét cực căng được tung ra khiến cho cư dân mạng lập tức bùng nổ, nhanh chóng leo lên hot search và nằm chễm chệ trên đó cả tuần.
Trong bức ảnh, bụng của Đường Nguyệt hơi nhô ra, mà người cùng cô ta đi ra từ Bệnh viện phụ sản không ai khác chính là ảnh đế Lục Tri Nghiên.
Hầu như tất cả các trang giải trí đều tràn ngập các hashtag #Ảnh đế bí mật kết hôn, #Đường Nguyệt mang thai, #Lục Tri Nghiên cùng đi khám thai, ...
Đội ngũ quan hệ công chúng của Lục Tri Nghiên dường như sắp phát điên, hot search nhiều không xóa nổi.
Tôi hỏi Yến Nam Triều: “Có phải do anh làm không vậy?”
Anh tôi cũng tích cực ăn dưa: “Chỉ là thêm ít củi mà thôi, chính Đường Nguyệt mới là người tiêu nhiều tiền nhất.”
Tôi bật cười.
Không uổng công mấy ngày vừa qua tôi cố nuốt xuống cơn giận, giả vờ dỗ dành Lục Tri Nghiên, tạo cho Đường Nguyệt một loại ảo giác rằng tôi sẽ chếc nếu phải rời xa người đàn ông này.
Tôi càng không nỡ buông tay, cô ta lại càng vội vàng muốn cướp.
Lục Tri Nghiên không muốn kết hôn với cô ta, vậy thì cô ta sẽ ép anh ta phải cưới.
Cuộc hôn nhân này, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn.
23.
Ngay sau hôm tôi cầm được giấy chứng nhận ly hôn, Đường Nguyệt đã ép Lục Tri Nghiên công khai giấy chứng nhận kết hôn mới lĩnh của bọn họ.
Dưới mỗi hot topic ca ngợi Lục ảnh đế là đàn ông đích thực, dám công bố tin kết hôn khi đang ở thời kỳ đỉnh cao thì đều có hàng nghìn bình luận top đầu mắng chửi tôi là đồ mặt dày mưu mô vô liêm sỉ.
Chửi đi, cứ chửi đi.
Rồi tôi sẽ tặng lại cho mấy người một món quà cực kỳ bất ngờ.
Cục diện phát triển nhanh đến mức Lục Tri Nghiên không thể nào kiểm soát nổi, câu nói “hận nhất là nɠɵạı ŧìиɧ” của anh ta quả là nực cười.
Anh ta cảm thấy vô cùng tội lỗi nên không chỉ đồng ý ly hôn mà còn đồng ý cho tôi chấm dứt hợp đồng sớm với công ty.
Khi về nhà dọn hành lý, tôi vui sướиɠ như một chú chim tự do đã sổ l*иg.
Ngôi nhà trống đi một nửa, những bức tranh Tết mà chúng tôi cùng nhau trang trí trên tường cũng đã bị nữ chủ nhân mới xé bỏ hết đi.
Nơi đã từng sống trong năm năm, lại hoàn toàn không có dấu vết nào của tôi để lại.
Trước khi rời đi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, sau đó mở ngăn kéo trong phòng ngủ ra và để lại một hộp nhang mùi lan Nam Phi.
“Sau này nếu không ngủ được thì thắp một cái, là mùi giống hệt với mùi trên quần áo của em.”
Đôi mắt Lục Tri Nghiên khẽ run lên, còn chưa kịp nói gì thì Đường Nguyệt đã lao tới giật lấy hộp nhang.
“Đã đi thì hãy đi sạch sẽ một chút, một người vợ cũ có tư cách thì nên giống như một góa phụ.”
Nói xong, cô ta giơ tay ném tất cả nhang ra hồ bơi ngoài cửa sổ.
Lục Tri Nghiên ngay lập tức lao đến bên cửa sổ, lại chỉ nhìn thấy hộp nhang rải rác trên mặt nước, từ từ ướt sũng rồi chìm xuống đáy.
Hương lan Nam Phi cũng không còn đâu nữa.
Anh ta quay đầu lại, l*иg ngực phập phồng giận dữ.
Đường Nguyệt không chịu thua kém hếch cằm lên nhìn thẳng vào anh ta, như thể chắc chắn rằng anh ta sẽ không làm gì mình.
“Em cứ ném đó! Người phụ nữ này em nhìn không thuận mắt, đồ gì của cô ta em cũng đều thấy bẩn!”
Lục Tri Nghiên sắc mặt u ám bước tới gần.
“Vậy có phải cô nghĩ rằng tôi cũng bẩn không?”
Sắc mặt Đường Nguyệt thay đổi, lập tức đánh tráo khái niệm, hét lớn chỉ vào tôi:
“Anh vì cô ta mà hung dữ với tôi sao? Cô ta chỉ là người thay thế của tôi thôi, cô ta chính là đồ giả!”
“Chát” một tiếng, một cái tát giòn giã vui tai lập tức in trên đôi má trắng nõn non nớt của Đường Nguyệt.
Lục Tri Nghiên hồi trước đánh tôi như thế nào, bây giờ cũng đánh Đường Nguyệt y như thế.
Người phụ nữ đần độn lúc này vẫn còn chưa hiểu.
Từ giờ trở đi, e rằng cô ta sẽ biến thành thế thân của tôi.
Trong lòng Lục Tri Nghiên, cô ta chỉ là một hạt cơm dính trên áo dễ dàng có được, gọi là đến đuổi là đi.
Mà tôi, tôi mới chính là ánh trăng sáng anh ta cầu mà không được, mới là người hiểu rõ mọi sở thích của anh ta, lúc nào cũng dịu dàng kề bên.
Ai rời đi trước, kẻ đó mới là người chiến thắng.
24.
Sau khi chuyển ra nước ngoài, tôi sống cùng gia đình và giành được cơ hội tham gia vào một bộ phim quốc tế chế tác lớn, chính thức bước chân vào thị trường nước ngoài.
Có chút mùi vị, đã đến lúc phải cho bọn họ nếm thử rồi.
Nhiệt độ của tin tức công khai giấy chứng nhận kết hôn vẫn chưa hết hot, Đường Nguyệt đã kích động cư dân mạng náo loạn đòi Lục Tri Nghiên tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô ta.
Vừa mới gương vỡ lại lành, vậy nên Lục Tri Nghiên lúc này vẫn chiều theo ý của Đường Nguyệt.
Khách mời đến tham dự hôn lễ hơn phân nửa là người trong giới giải trí, toàn bộ đám cưới đều có nhãn hàng tài trợ, đồng thời còn sắp xếp rất nhiều phương tiện truyền thông đến phát sóng trực tiếp.
“Cô Thẩm, cô và anh Lục đã quen biết nhiều năm, cô có lời chúc phúc nào muốn nói với anh ấy không?”
Đây là một phần của lễ cưới, lời chúc phúc của những người nổi tiếng có địa vị cao trong giới sẽ được phát coi như lời mở đầu.
Địa vị của tôi không cao, nhưng lời nói của tôi chắc chắn vô cùng nặng ký.
Đối mặt với máy ảnh, tôi chậm rãi mỉm cười.
“Lục Tri Nghiên, cảm ơn anh vì đã ở bên em trong năm năm qua, gả cho anh là điều em không bao giờ hối hận.”
“Em rất vui vì anh nhanh như vậy đã tìm được hạnh phúc mới, cũng thật lòng chúc phúc cho hai người, người có tình cuối cùng cũng sẽ về với nhau.”
“Cô Đường, những năm tháng sau này, chỉ đành nhờ cô chăm sóc cho anh ấy rồi.”
Phát sóng trực tiếp, khán giả náo loạn.
Sắc mặt của cô dâu chú rể cực kỳ khó coi, Đường Nguyệt gần như là hét lên xông thẳng vào hậu trường, đập nát chiếc máy tính kết nối với màn hình lớn.
“Ai bảo mấy người phỏng vấn cô ta?!”
Không ai đáp lại, bởi vì tất cả mọi người đều bận ăn dưa.
Tôi đăng hai tấm ảnh lên tài khoản official của mình, một tấm là giấy đăng ký kết hôn, tấm còn lại là giấy chứng nhận ly hôn, ngày tháng vô cùng rõ ràng.
Khi tin tức Đường Nguyệt mang thai bị lộ, cuộc hôn nhân của tôi và Lục Tri Nghiên vẫn đang tồn tại.
Trong chớp mắt, hướng đi của dư luận đã thay đổi tới mức chóng mặt.
Tất cả những đứa chửi tôi suốt năm năm nay lập tức đều bị khóa mõm.
Mà “những người qua đường” luôn mồm khen ngợi ảnh đế là người đàn ông có trách nhiệm khi đăng giấy chứng nhận kết hôn thì lập tức nổi điên, thoát fan quay đầu lại giẫm, kêu gào tên cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ cút ra khỏi làng giải trí.
Đường Nguyệt lại càng không thoát được, không lâu sau, lịch sử tình ái của cô ta đã bị cư dân mạng đào hết lên, một đống rồi lại một đống, thậm chí còn được làm thành bản pdf cho dễ lan truyền.
“Ở nước ngoài làm con giáp thứ mười ba bị người ta vả cho về nước, về nước rồi lại còn không chịu thoát vai, có còn cần mặt mũi nữa không vậy?”
“Chẳng trách ra mắt nhiều năm như vậy rồi mà toàn là phim rác, hóa ra là đang bận làm con giáp thứ mười ba!”
………
Lời nói ngày càng khó nghe, mắng chửi ngày càng kịch liệt, so với những gì tôi phải chịu thì chỉ có hơn chứ không kém.
Dù sao thì tôi cùng lắm là cọ một chút nhiệt.
Còn Đường Nguyệt thì đã vượt qua ranh giới của đạo đức rồi.
Có vẻ cặp đôi mới cưới khá bận rộn rồi đây.
25.
Vụ bê bối bùng nổ này kết thúc bằng việc Đường Nguyệt bị toàn cộng đồng mạng tẩy chay và buộc phải đóng băng, còn Lục Tri Nghiên cũng mất đi hàng loạt các đại ngôn quảng cáo và phải bồi thường thiệt hại với con số cao ngất ngưởng.
Nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Lục Tri Nghiên đã khiêm tốn mấy năm nay, đợi người ta dần dần quên lãng, anh ta chỉ cần có thêm vài tác phẩm tốt thì tự nhiên mọi thứ sẽ qua đi.
Thực tế luôn là như vậy, đặc biệt khoan dung với đàn ông.
Tôi không ngờ rằng Lục Tri Nghiên sẽ đến tìm tôi.
Mới mấy tháng không gặp mà anh ta đã trải qua biết bao thăng trầm, gò má gầy hẳn đi, hai mắt đỏ ngầu.
Tôi rót cho anh ta một ly rượu.
“Đã có được điều mình muốn, vẫn thấy chưa hài lòng sao?”
Lục Tri Nghiên nhận lấy ly rượu, cười khổ một tiếng.
“Gương đã vỡ thì không nên lành, bởi vì đã hoàn toàn thay đổi.” Anh ta thấp giọng nói: “Anh muốn ly hôn.”
“Đường Nguyệt sẽ không đồng ý đâu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Trong mắt Lục Tri Nghiên hiện lên vẻ đau khổ: “Anh đã đề cập chuyện này hai lần, cô ta lần nào cũng dùng chuyện t ự t ử để uy hϊếp anh.”
Không ngoài dự đoán.
Đường Nguyệt bây giờ không còn gì cả, Lục Tri Nghiên chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta.
Cô ta không dám buông tay, rơm rạ lại muốn hất cô ta ra.
Hai người này chỉ có thể giày vò lẫn nhau.
Lục Tri Nghiên hối hận nhìn tôi: “Tại sao cô ta không thể giống như em cơ chứ? Tại sao ngay cả những sở thích cơ bản nhất của anh cô ta cũng không nhớ nổi?”
“Mỗi khi anh buồn bực không thể nào ngủ được, anh dường như lại phát điên muốn tìm hình bóng em ở trong căn nhà.”
“Nhưng không, không có chút dấu vết nào cả……”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh nói.
“Nhưng Đường Nguyệt trông rất giống tôi mà.”
Nghe vậy, Lục Tri Nghiên trợn tròn mắt kinh ngạc, môi cũng run run, im lặng một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.
“Nam Tịch, em hận anh đúng không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta hỏi dồn: “Vậy em có từng yêu anh không?”
Tôi đột nhiên mỉm cười.
Ánh mắt anh ta tràn đầy tha thiết: “Em nói đi!”
Tôi nhìn rượu trong ly, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng như viên ngọc.
“Năm đó gặp được anh em mới 22 tuổi, vừa đúng cái tuổi mà những cô gái trong lòng hay mơ mộng.”
“Anh là người đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của em, cũng là người duy nhất.”
Trong mắt Lục Tri Nghiên lóe lên sự đau khổ, tôi dời đi ánh mắt.
“Khi anh cứu em ra khỏi bàn rượu, khi anh dẫn em cùng đi thắp hương cho bà, khi chúng ta cùng nhau trang trí nhà cửa vào mùa xuân năm đó.”
“Trong ba khoảnh khắc này, em đã từng nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ rằng mình có thể cùng anh nắm tay đi đến cuối cuộc đời này.”
Lục Tri Nghiên sốt ruột muốn nói điều gì đó, tôi đưa ngón tay chặn lại môi anh.
“Nhưng tất cả đã trôi qua rồi.”
“Tri Nghiên, hãy nhìn về phía trước đi, hãy trân trọng những người trước mặt.”
26.
Lục Tri Nghiên đã rời đi.
Sau này và tương lai sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Tôi đứng trên mỏm đá ngầm bên biển nhìn những con sóng dập dềnh vỗ vào bờ không ngừng nghỉ.
Anh trai tôi bước đến bên cạnh hóng gió, uể oải mở miệng nói với tôi.
“Biết tại sao thằng họ Lục kia muốn ly hôn không?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Anh tôi nhếch môi cười khẩy đầy chế giễu.
“Đường Nguyệt sinh non rồi, đứa trẻ đó có đôi mắt xanh.”
Tôi mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, ha ha cười cứng nhắc.
Hoang đường.
Hoang đường đến cực điểm.
Đứa bé vậy mà lại không phải con của anh ta, chẳng trách Lục Tri Nghiên lại đau khổ như vậy.
Thứ mà anh ta hối hận đã buông tay không phải tôi, mà là sự trong sạch của tôi.
Tôi đá đá vào chân Yến Nam Triều: “Có nhất thiết phải phá vỡ lớp kính cuối cùng đó không?”
Anh tôi nhẹ nhàng nói: “Đây mới là hiện thực.”
Không sai.
Đây mới là hiện thực.
Hoàng hôn đỏ như máu từ phía sau buông xuống, bóng tôi tiến về phía trước, quá khứ ảo mộng trôi dạt về biển sâu.
Sau này tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ ảo tưởng rằng sẽ có bất cứ ai cứu tôi ra khỏi biển lửa nữa.