Cậu đi theo hướng dẫn của hệ thống về hướng Nam, đi mãi đến khi trên đường không còn thấy một cây dây nào nữa thì mới dừng lại nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn.
"33, tiếp theo phải đi bao lâu nữa?"
Tống Thanh ngồi xếp bằng, đau lòng vuốt lòng bàn chân đỏ toàn bùn đất và vết xước, mỗi lần chạm vào lại nhăn mày một cái.
Hệ thống 33: "Kiên trì thêm một chút, chắc là sắp tới rồi."
Hệ thống 44: "Tinh - kích hoạt nhiệm vụ, cứu vớt hổ lớn."
Hổ lớn?
Tống Thanh hoàn toàn ngơ ngác, ngươi xác định không phải là cứu vớt ta hả? Còn để cho cậu đi cứu hổ lớn? Chứ không phải đưa cậu vào miệng hổ à?
m thanh máy móc của hệ thống vừa dứt, một con hổ khổng lồ có hoa văn màu cam và đen với chữ vua trên đầu ngoe nguẩy cái đuôi xuất hiện trước mặt cậu.
Sự xuất hiện kinh người của hổ lớn càng khiến cậu sợ hãi hơn cả nỗi sợ hãi do dây leo mang lại. Cậu không ngừng lùi lại, dựa sát vào cái cây lớn phía sau.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn và khổng lồ còn to hơn cánh tay của cậu, chiếc lưỡi đỏ tươi không ngừng thò ra khỏi miệng con hổ, nước bọt nhớp nháp từ đầu lưỡi chảy xuống trên mặt đất.
Hơi thở nặng nề.
Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy con hổ khổng lồ, ngực cậu đã bị một móng vuốt hổ lớn ấn mạnh xuống đất.
"A... hu hu hu, hệ thống, cứu ta."
Tống Thanh sợ tới mức không dám mở mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, hai tay dùng sức đẩy mạnh vuốt hổ, giãy giụa muốn thoát khỏi móng vuốt của nó. Đây là lần đầu tiên cậu ở gần một con hổ lớn như vậy, trên người đối phương mang mùi hương giống đực nồng đậm khiến cậu thấy hơi buồn nôn.
Đầu hổ từ từ cúi xuống, đôi con ngươi to lớn phản chiếu thân hình mềm mại, bất lực, đáng thương trên mặt đất.
"33? 44? Cứu mạng!"
"Ký chủ không cần lo lắng, hổ lớn sẽ không làm tổn thương ngài, xin hãy yên tâm. Nếu tiếp theo không có tình huống đặc biệt thì hệ thống 33 và 44 sẽ lâm vào hôn mê, đến khi cập nhật hoàn thành nhiệm vụ này chuyển sang nhiệm vụ mới mới xuất hiện lại."
Rốt cuộc thì hệ thống 44 vẫn mềm lòng, bổ sung thêm một câu.
"Chỉ cần là vấn đề liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ, bất kể là gì bọn ta cũng sẽ giải đáp."
"Cứu ta... Đừng rời bỏ ta."
Ở tinh cầu hoang vắng mà bản thân không quen thuộc, không có hệ thống nói chuyện phiếm làm bạn cùng cậu, cậu sẽ hỏng mất.
Miệng hổ lớn màu đỏ tươi càng lúc càng gần, hình ảnh máu me trong tưởng tượng của cậu không xuất hiện, trên trán, mí mắt, hai má và cằm có cảm giác ướt sũng khiến Tống Thanh không dám tin mở to mắt.
Cậu bị đầu lưỡi tanh hôi của hổ lớn liếʍ ướt khuôn mặt?
Mũi màu đen của hổ lớn thở ra, phun ra từng đợt sương trắng, hung hăng hít vài cái bên cổ cậu.
Thơm quá! Nó chưa từng ngửi thấy giống cái nào thơm như vậy, thân thể cũng mềm, trắng trẻo, lại còn xinh đẹp.
Chiếc lưỡi của nó còn to hơn đầu cậu, mang theo mùi tanh, nhẹ nhàng liếʍ hai má Tống Thanh.
Chiếc lưỡi thu lại không còn thè ra nữa, đôi mắt hổ lớn hơi híp lại khiến Tống Thanh còn tưởng rằng nó đang hồi tưởng lại dư vị nơi vừa liếʍ.
Tống Thanh sờ mặt, khóe mắt ửng hồng, quay đầu đi tránh đầu hổ, nhìn thấy trên ngọn cây lớn có một dây leo có hoa hồng nhỏ.
Một dây, hai, ba dây lan ra từ phía sau cây lớn, rất nhanh đầy dây leo dữ tợn lao về phía cậu.
Một sợi dây leo khổng lồ to hơn cả thân cây đã tàn nhẫn hất văng con hổ khổng lồ đang đè lên mình.
Một cú hất mạnh, hổ lớn bị ném vào thân cây gần đó, lực va đập mạnh làm cây lớn kẽo kẹt gãy trên mặt đất.
"Gào!"
Đó là giống cái của nó!
Hổ lớn thét lên tiếng gầm dài chói tai, tức giận giương nanh múa vuốt điên cuồng tấn công những dây leo đang chặn trước mặt.
Vô số dây leo ùn ùn vọt tới, hơn một nửa chiến đấu với hổ lớn, một nửa còn lại cẩn thận nâng cậu đứng lên, nhốt vào l*иg giam tạo bằng dây leo, rời xa chiến trường, khóa cậu ở giữa không trung chỉ để lại một khe hở để cậu nhìn hiện trường đánh nhau.
"44, chẳng phải ngươi đã làm cho dây leo ngủ rồi sao? Sao nó đến nhanh như vậy?"
"Thật xin lỗi, ký chủ, ta cũng không dự đoán được. Để bồi thường, ngài sẽ nhận được cơ hội rút thưởng một lần."
Rốt cuộc cũng do hệ thống 44 xem thường tầm quan trọng của Tống Thanh đối với mục tiêu nhiệm vụ.
Bản tính của con người đều thích xem náo nhiệt, ngay cả cậu cũng không ngoại lệ. Dù sao dây leo cũng sẽ không làm tổn thương cậu, có lòng tin này, Tống Thanh tức giận đạp dây leo một cái, không chỉ không làm đau nó mà ngược lại còn bị đau vì chạm vào vết thương trên bàn chân.
Dây leo vẫy hoa hồng nhỏ xem như âm thầm cười nhạo cậu, nhúc nhích càng mạnh hơn, trói bàn chân cậu lại, mũi nhọn trên hai dây leo ép lẫn nhau, nghiền nát đóa hoa hồng đỏ tươi thoa lên bàn chân cậu.
Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng chữa khỏi vết thương trên hai bàn chân cậu.
Trên chân không còn cảm giác đau đớn, Tống Thanh bật người dậy qua cầu rút ván, không ngừng quát lớn về phía dây leo đang không ngừng muốn leo lên người cậu.
"Ngươi... tránh ra, đừng tới gần ta."