"Ký chủ? Ký chủ?"
"Ồn quá."
Tống Thanh rêи ɾỉ thành tiếng, chuyển động cơ thể yếu đuối không có sức lực, đứng lên từ chiếc giường lớn toàn dây leo, đôi chân trần trụi suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, bất lực nhìn l*иg giam được làm từ dây leo.
"Ký chủ, ngươi không sao chứ?"
Hệ thống 33 lo lắng hỏi, nó không ngờ vừa mới rớt xuống hành tinh thú liền gặp phải mục tiêu cứu vớt, còn bị nhốt trong căn phòng nhỏ màu đen tại một không gian khác. Nó từng nghe các hệ thống tiền bối nhắc tới, nếu bị nhốt vào phòng tối màu đen thì chứng tỏ ký chủ đã xảy ra việc không thể miêu tả.
"33, ta muốn rời khỏi đây."
Hệ thống 33 nhìn cánh tay trần của Tống Thanh, bên trên toàn dấu vết đỏ sậm, vẻ mặt khó xử nhìn hệ thống 44 đang im lặng.
Đối tượng cứu vớt chính là một cây dây leo, nếu rời khỏi thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?
"Thật xin lỗi, ký chủ, Khôn Trung Quân mà ngươi cần cứu vớt chính là cây đằng này."
Tống Thanh tránh khỏi đầu dây leo đang muốn đυ.ng vào cậu, lui vào trong góc, ôm lấy cơ thể nhỏ yếu đáng thương của mình, nếu hệ thống không lừa cậu thì cậu phải cứu vớt một cây dây leo?
Cứu vớt một cái cây từng xâm phạm bản thân, trói buộc cậu, cậu thật sự không làm được.
"Ta không muốn... Ta không muốn cứu hắn, hu hu hu, ta muốn đi về."
Ở trong l*иg giam, cảm xúc của Tống Thanh chạm đáy, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt ngày càng nhiều.
Tiếng khóc nức nở tràn ra, hai nhánh dây leo cử động biến ra một bông hồng nhỏ giống như lấy lòng duỗi đến trước mặt cậu.
Mặc kệ cậu quay sang chỗ nào thì hoa hồng nhỏ cũng chuyển hướng theo, giống như cậu nhất định phải nhận lấy bông hoa mới được.
"Ta... Ta không cần, ngươi tránh ra."
Có lẽ là do sự xuất hiện của hệ thống đã cho cậu có dũng khí, đột nhiên đẩy hoa hồng nhỏ ra, không thèm liếc mắt nhìn đến dây leo.
"Ký chủ, nếu ngươi không cứu vớt hắn thì nhiệm vụ sẽ thất bại, một khi thất bại ngươi sẽ xuống địa ngục. Có điều ký chủ không cần lo lắng, hắn sẽ không gϊếŧ ngươi, bất kể người làm gì với hắn, hắn cũng không làm ngươi bị thương."
Hệ thống 33 im lặng bổ sung thêm một câu, ngoại trừ lúc ở trên giường ra.
Tống Thanh: "..."
Phía trước là địa ngục, phía sau là dây leo.
So sánh với hình phạt đánh của địa ngục, sự trêu cợt của dây leo đối với cậu có thể không coi là đau đớn gì nhiều.
Cậu so sánh khác biệt một phen, hơi sợ hãi rụt cổ lại, ngập ngừng nói: "Vậy... Vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vậy, có điều ta có một yêu cầu, có thể làm nó..."
Hơi khó mở miệng, miệng nhỏ đóng mở vài lần mới tiếp tục nói ra câu sau: "Đừng đối xử với ta như vậy, ta không thích như vậy."
Tống Thanh không dám nhớ lại rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bàn tay trắng nõn sờ vào sau cổ, từ sau khi bị đánh dấu nơi đó thì kì động dục đã tạm thời được ức chế.
Cậu cũng không biết toàn thân mình ngoại trừ mùi hương hoa dành dành ra còn có mùi nồng đậm của dây leo, hai loại mùi hương hòa lẫn vào nhau.
"Tinh - kích hoạt điều kiện, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ một: Rời khỏi dây leo, vào rừng rậm bên cạnh tìm mê quả. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng một thuốc trị bệnh, thất bại xuống địa ngục."
Hệ thống 33 ngăn đề tài lại, không dám trực tiếp đồng ý yêu cầu của Tống Thanh, nhìn dáng vẻ chân chó kia của dây leo, nó có một loại dự cảm sau này thời gian bị nhốt trong phòng tối sẽ nhiều vô hạn.
Sự chú ý của Tống Thanh bị dời đi, cậu nghi ngờ nhìn dây leo thô to, lại nhìn dáng người như con gà luộc của mình, cảm thấy hơi tủi thân trước nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố.
"33, ai cho ngươi dũng khí để ngươi cảm thấy ta có thể chạy thoát khỏi nơi này vậy?"
Dây leo mang theo hoa hồng nhỏ cúi xuống trên tóc cậu, khẽ chạm tóc cậu, nếu không phải cánh hoa hồng rơi xuống mặt cậu, cậu cũng chưa nhận ra hành vi ngày càng to gan của dây leo.
"Ký chủ, xin chào, ta là hệ thống 44. Để bù đắp vì sự biến mất của bọn ta tối hôm qua khiến mọi việc trở nên phức tạp, bọn ta quyết định cho ngài thuốc chữa trị thân thể, đồng thời thoát khỏi nơi này."
"Hu hu... Vẫn là ngươi đáng tin cậy, 44."
Tống Thanh cảm giác thân thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất, dấu hôn trên làn da cũng biết mất hoàn toàn.
Dưới tác động âm thầm của hệ thống, dây leo lâm vào trạng thái ngủ say, dây leo cầm hoa hồng nhỏ không còn sức lực nằm bên chân cậu.
Trước khi Tống Thanh rời khỏi, hung hăng đạp mấy cái vào dây leo trên mặt đất, bàn chân trần bị dây leo cứng rắn làm đau, giống như tự giẫm lên tảng đá. Tống Thanh bị đau bật người rút chân lại, nhưng không muốn dễ dàng buông tha cho dây leo như vậy.
Vì không thể giẫm nát hay xé tan dây leo, cậu chỉ rút hoa hồng nhỏ nó đang cầm ra giẫm đạp! Vứt nó đi!
Tống Thanh nổi giận, hái tất cả hoa hồng nhỏ có thể hái được, lúc hệ thống lên tiếng mới rời khỏi nơi toàn dây leo này.