Lâm Di ngồi gần đó không khỏi hơi nhướng mắt lên, Điền thị lợi hại thật, mới đó mà đã sắp xếp xong xuôi để nha hoàn nhận tội, hơn nữa còn với lý do đường hoàng như vậy.
Cho dù vợ Thù Đại một mực khẳng định là Lâm Phương muốn hãm hại người khác, Điền thị cũng có thể phản bác rằng vợ Thù Đại đứng xa như vậy, làm sao nghe được rõ ràng.
Lão thái thái nhìn Minh Anh đang quỳ trên đất, lạnh lùng cười nói: “Đúng là một nô tỳ hết lòng vì chủ. Chẳng qua nô tỳ tâm địa xấu xa chỉ biết dạy hư tiểu thư như vậy, ta thấy có bán cho kỹ phường cũng không oan uổng.”
Bán cho kỹ phường? Khi nha hoàn phạm tội nặng, một là bị lôi ra ngoài thưởng cho gã sai vặt, hai là bị bán cho đám buôn người, sau đó có đút lót cho chủ buôn còn được bán vào chỗ tử tế, nhưng nếu bị bán thẳng vào kỹ phường thì tuyệt đối không còn đường lui nữa… Minh Anh vừa nóng lòng vừa sợ hãi, lập tức khàn giọng cầu xin: “Lão thái thái tha mạng, lão thái thái tha mạng, lần sau nô tỳ không dám nữa.” Vừa nói vừa liên tục dập đầu.
Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Minh Anh, bà đã nói đến như vậy mà nha đầu này vẫn không chịu khai thật, có thể thấy là bị mẹ con Điền thị bắt chẹt rồi.
Linh Lung đứng cạnh đó cũng thương hại nhìn Minh Anh, chuyện chủ nhân giao phó chỉ có thể làm không thể cãi, ngộ nhỡ bị bại lộ lại chỉ có thể lấy bản thân làm vật hy sinh, đây chính là số phận của người làm nô tỳ. Linh Lung nghĩ tới đây thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Di, cũng may Lục tiểu thư – chủ nhân của nàng chưa bao giờ làm mấy chuyện xấu xa đó cả.
Bị tra hỏi liên tục nhưng Minh Anh vẫn khăng khăng là mình muốn bêu xấu Tống Đại gia, tiểu thư không hề hay biết gì. Lâm Phương chỉ có lỗi ở chỗ là ham chơi nên muốn đến phía Nam viện chèo thuyền. Điền thị cho người giải Minh Anh ra ngoài rồi bắt đầu khóc lóc kể lể với lão thái thái nhánh cả, lời lẽ vô cùng thích đáng nhuần nhuyễn, không chút sơ hở. Lâm Phương cũng tỏ ra hối hận, quỳ xuống dưới chân lão thái thái khóc lóc xin tha thứ.
Đến nước này mà đối phương vẫn thà chết không nhận, chẳng lẽ thật sự phải dẫn đến công đường nhờ tra xét hay sao?
Lão thái thái nhìn Điền thị bằng ánh mắt thâm trầm, “Cô nên dạy dỗ Lâm Phương cho tử tế, vài năm nữa con bé đến tuổi xuất giá rồi, danh tiếng thế này thì làm sao gả cho người ta?”
Đã nói đến mức không thể rõ hơn, tương lai bất kể gả cho nhà nào, người ta nhất định cũng sẽ tới hỏi thăm trưởng bối, nếu trưởng bối không nói tốt hộ, cộng thêm chuyện hôm nay bị nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, cho dù không thiệt hại gì cũng đủ khiến mọi người bàn luận, Lâm Phương đừng mong được gả vào gia đình tốt nữa.
Lần này Điền thị dứt khoát làm như không hiểu, mặc cho Lâm Phương khóc lóc thảm thiết.
Lâm Phương ban đầu còn vờ khóc, nhưng nhớ tới hôm nay bị đe nẹt một trận thì càng thêm uất ức, nước mắt không kiềm được cứ thế tuôn rơi.
Chừng một canh giờ sau, Điền thị mới dẫn Lâm Phương trở về nhánh thứ hai nghỉ ngơi hai ngày, ổn định tâm trạng rồi mới trở lại phụng dưỡng lão thái thái nhánh cả.
Hai mẹ con cùng lên xe ngựa, ngửi thấy mùi đàn hương trên người mẫu thân, Lâm Phương vô lực dựa vào người Điền thị. Điền thị cầm chuỗi Phật trong tay, nhìn chồng kinh Phật phu nhân các nhà tặng mình thì khẽ cụp mắt, ngồi im lìm như một bức tượng trên bàn thờ Phật, hồi lâu sau mới gõ nhẹ vào thành buồng xe.
Xe ngựa đi chậm lại, bà tử nhanh chóng chạy tới nghe lệnh.
“Minh Anh đâu?”
Chu bà tử thưa: “Đang đi theo bên ngoài ạ.”
Điền thị tỏ ra khoan hồng, “Con bé đó từ nhỏ đã theo tiểu thư, tay yếu chân mềm như vậy, đưa vào kỹ phường cũng bị người ta chà đạp thôi.”
Lâm Phương nghe vậy thì trong lòng dấy lên một tia hy vọng, mẫu thân vốn từ bi, Minh Anh là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh nàng ta, nàng ta thật sự không nỡ để mất.
Điền thị thản nhiên nói: “Xử lý rồi vứt ra bãi tha ma ngoài thành đi, cho cha mẹ nó một trăm lượng, nói thêm rằng nó đã bị bán cho nhóm buôn người ở nơi khác, bảo bọn họ khỏi cần tìm.”
Châu bà tử đã sớm luyện thành thói quen, bình tĩnh “dạ” một tiếng rồi lùi lại.
Lâm Phương ở trong xe lại trợn tròn hai mắt, “Mẹ… mẹ… không thể để Minh Anh… chết… được…”
Điền thị thở dài rồi dịu dàng nhìn Lâm Phương, “Mẹ cũng không muốn thế, mẹ cũng rất thích con bé Minh Anh kia. Chỉ là… mẹ phải bảo vệ con, mẹ làm nhiều việc thiện như vậy, nói cho cùng cũng là để tích phúc cho hai cha con con, để cả nhà có thể bình an thôi. Nhưng có những lúc, để che chở người nhà, mẹ đành phải phải làm người xấu. Minh Anh không chết thì lão thái thái nhánh cả sẽ bám lấy chuyện này mãi không buông, sau này còn nhà nào muốn cưới con nữa chứ? Ngộ nhỡ ngày nào đó Minh Anh lỡ miệng, với hành động hôm nay, con chỉ còn nước lấy kéo cắt tóc vào chùa làm ni cô thôi, chẳng khác gì lấy rượu độc và lụa trắng đền tội cả. Tới lúc chuyện vỡ lở, người trong tộc mà tạo áp lực, mẹ và cha con cũng chẳng còn cách nào khác.”
Cánh môi Lâm Phương run rẩy, nước mắt rơi lã chã liên tục, đều tại Lâm Di và đám người nhánh cả gϊếŧ cùng đuổi tận, bằng không Minh Anh của bọn họ đã chẳng phải chịu chết như vậy.
Điền thị lấy tay vuốt ve chồng kinh Phật trên gối, “Mẹ chỉ có thể đọc kinh cầu siêu cho con bé nhiều hơn một chút, mong cho con bé kiếp sau được đầu thai làm tiểu thư nhà giàu sang.”
Lâm Phương vẫn muốn cầu xin nhưng lại không biết nên nói thế nào mới phải. Điền thị đưa vỗ nhẹ lên vai Lâm Phương, “Mẹ dĩ nhiên sẽ không hại con, được rồi, bây giờ có thể nói cho mẹ biết ở phía nam viện đã xảy ra chuyện gì chưa? Tại sao con lại ngất xỉu?”