Doanh Môn Phục Quý

Chương 38: Bị vạch trần

Cũng không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Tống Đại gia, hắn ta cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi, nhân phẩm nhà họ Tống ra sao nàng không biết, nhưng nàng không có ý định đổ oan cho Tống Đại gia. Cho nên Lâm Di cũng gật đầu, “Đúng là chẳng nhìn thấy ai cả, bản thân cháu thì bị tiếng la của nha hoàn với bà tử hù dọa.”

Trịnh Thất tiểu thư cũng lấy khăn tay che miệng, “Cháu cũng bị cảnh tượng chen lấn hỗn loạn đó dọa.”

Lấp liếʍ mấy câu xong, mọi người cũng bình tĩnh lại, các thái thái cũng hiểu là có nội tình, bây giờ người Trần gia sẽ không nói thẳng ra, chỉ có thể về nhà rồi từ từ hỏi thăm thôi.

Bấy giờ Lâm Di đã tháo chùm chuông đeo bên hông xuống, còn cố ý để tua rua buộc chuông rơi vãi trên mặt đất.

Mọi người uống trà thêm một lúc thì Bạch ma ma và Tống thái thái vào phòng.

Lão thái thái nhánh cả vội vàng ngồi thẳng lên, ân cần hỏi Tống thái thái: “Đại gia nhà cô thế nào rồi? Có bị giật mình không?”

Lão thái thái Trần gia chẳng những không bắt lỗi mà còn lo lắng hỏi thăm Huy ca nhà bà, Tống thái thái cảm động đến đỏ vành mắt, “Thật không ngờ dẫn thằng bé theo lại gây ra chuyện lớn như vậy.”

Lão thái thái nhánh cả đưa tay nói: “Được rồi, được rồi, qua đây ngồi đi.”

Bạch ma ma đưa Tống thái thái đến ngồi xuống chiếc ghế gần lão thái thái.

“Mọi người ở đây đều làm mẹ cả, dĩ nhiên hiểu được nỗi khổ của cô, con cái bị bệnh không có thuốc chữa không phải là lỗi của cô, chưa kể thằng bé đó cũng là thân bất do kỷ, có trách thì trách bọn người hầu chưa rõ ràng mọi chuyện đã làm ầm lên khiến đám nhỏ bị dọa một trận.”

Nghe thấy lời an ủi ấm áp của lão thái thái Trần gia, Tống thái thái liền không cầm được nước mắt, chúng nữ quyến thấy vậy cũng rối rít góp lời khuyên lơn.

Một lát sau, Nhị thái thái Điền thị cũng từ bên ngoài trở vào.

Lão thái thái nhánh cả lập tức hỏi: “Lâm Phương đâu? Đã tìm được chưa?”

Điền thị vẫn bình thản như thường lệ, nhỏ nhẹ cười, “Tìm được rồi ạ, con bé bị ngã nên trở về phòng thay quần áo.”

Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, “Con bé này, tại sao lại bất cẩn như vậy? Người hầu cũng không tới báo một tiếng.”

Điền thị cười phân bua: “Lâm Phương giúp cháu tới nhà bếp thu xếp trà bánh thì bị ngã, nha hoàn vốn định đi bẩm báo nhưng con bé lại không cho, vừa sợ lão thái thái lo lắng vừa sợ phiền khách khứa.”

Qua lời của Điền thị, Lâm Phương thoáng cái đã trở thành một cô gái không những ngoan ngoãn mà còn hiền lương thục đức.

Chỉ một chốc sau, Lâm Phương bưng bánh vào phòng, “Bàn tiệc đã được dọn xong rồi ạ.”

Lão thái thái nhánh cả đứng dậy cười, “Đi thôi, đừng để bọn nhỏ bị đói bụng.”

Cả phòng đều đứng dậy đi tới phòng tiệc, ai cũng âm thầm liếc mắt nhìn Lâm Phương một cái… búi tóc đã được chải lại chỉn chu, y phục cũng đổi một bộ mới tinh, trên mặt trang điểm khá đậm, viền mắt hơi đỏ, tay nắm chặt khăn, người hơi co ro như đang tránh né vật dơ bẩn nào đó, chưa kể cử chỉ cũng e dè gượng gạo hơn hẳn.

Tề Tam tiểu thư không kiềm được kề tai nói nhỏ với muội muội: “Nhìn thế nào cũng chẳng giống vừa bị ngã.” Ngã kiểu gì mà phải thay đồ từ đầu tới chân như vậy, “Chẳng lẽ là bị Tống Đại gia bắt được?”

Tề Ngũ tiểu thư hơi sầm mặt, may mà không bị người khác nghe thấy, không thì người Trần gia nhất định hận hai tỷ muội nàng đến chết. Có điều người sáng suốt chỉ cần nhìn Lâm Phương một cái liền hiểu ngay.

Trịnh Thất tiểu thư liên tục nháy mắt với Lâm Di.

Mọi người dùng đồ chay, nghe Điền thị giảng kinh Phật xong thì đã không còn sớm, khách nam ở tiền viện lần lượt tới bái kiến lão thái thái nhánh cả nên chư vị tiểu thư đều lui ra sau màn trúc. Trịnh Thất tiểu thư tết sợi thừng đỏ trong tay thành hình hoa rồi đắc ý chuyền cho Lâm Uyển, Lâm Di và tỷ muội Tề gia xem.

Tề Tam tiểu thư thử trước tiên nhưng mãi vẫn không tháo gỡ được nút tết, Tề Ngũ tiểu thư thấy thú vị cũng thử mấy lần, cả Lâm Uyển cũng thử qua vẫn không ai thành công. Lúc này Trịnh Thất tiểu thư mới đắc ý chuyển sang cho Lâm Di, “Lần trước nhìn khóa Lỗ Ban của tỷ ta mới nhớ tới cái này, đây là đồ chơi mẫu thân dùng để dỗ ta lúc còn bé, mẫu thân nói là được Chân Thái phi dạy tết đấy.” Vừa nói xong nàng liền “Ôi” lên, Lâm Di mới nhón lấy một đầu dây rút nhẹ một cái, nút tết trong tay Trịnh Thất tiểu thư liền tuột ra.

Nhất thời nụ cười đắc ý trên mặt Trịnh Thất tiểu thư cứng ngắc, “Sao tỷ lại gỡ được thế này.”

Lâm Di cầm lấy sợi dây, cười nói: “Lúc nãy nhìn cách muội tết ta đã ngẫm nghĩ, nếu rút từ chỗ bắt đầu thì không chừng có thể tháo được.”

Cảm thấy lời này nghe hơi quen tai, Trịnh Thất tiểu thư còn đang cố nhớ ra là nghe từ đâu thì chợt bị một tiếng “Ơ” của Tề Tam tiểu thư ngắt ngang.

Tề Tam tiểu thư nói: “Vừa rồi ta rõ ràng cũng thử rút sợi dây này.”

Lâm Di nhìn các ngón tay múp míp của Trịnh Thất tiểu thư, cười nói: “Phải chọn đúng sợi trên ngón tay út của muội ấy mới được.”

Giờ Tề Tam tiểu thư mới hiểu được, “Ra là vậy.”

Trịnh Thất tiểu thư đưa tay véo eo Lâm Di một cái, Lâm Di sợ nhất là bị nhột nên liên tục uốn mình tránh né, Trịnh Thất tiểu thư bặm môi nói: “Ai bảo tỷ bắt nạt ta, ai bảo tỷ bắt nạt ta.”

Không biết ai mới là người bị bắt nạt đây!

“Phải rồi.” Trịnh Thất tiểu thư bỗng nhiên nhớ ra, “Mẫu thân nói tỷ thêu hai mặt rất giỏi.” Nhắc tới đây cô nhóc liền nũng nịu cúi xuống nói nhỏ bên tai Lâm Di: “Lễ mừng thọ của Thái hậu sắp tới, ta vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, tỷ và Tam tiểu thư có thể giúp ta thêu một cái tua rua không?”

Lâm Di nhìn sang Lâm Uyển ngồi bên cạnh, Lâm Uyển đang trò chuyện với tiểu thư Đổng gia.

Trịnh Thất tiểu thư đỏ mặt, “Do ta thấy tay nghề thêu thùa của Tam tiểu thư khá được, nhớ tới tỷ còn giỏi hơn nên mới nghĩ ra ý tưởng này. Ta cũng có thể nhờ các tú nương hỗ trợ, chỉ là tranh thêu của bọn họ nhìn khó coi muốn chết, đưa ra thọ lễ như vậy, chắc chắn ta sẽ bị mấy người kia cười nhạo.”

Mấy người kia… hẳn là thân thích và các quý nữ khác…

Trịnh Thất tiểu thư khẽ nói: “Mấy ngày qua mẫu thân cũng giam ta trong phòng bắt học nữ công, nói ta mà làm bà ấy mất mặt trong hôm thọ lễ thì say này khỏi mong ra khỏi cửa.”

Vẻ khẩn khoản trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Trịnh Thất tiểu thư khiến Lâm Di cũng không nỡ cự tuyệt, “Ừm, được rồi.”

Trịnh Thất tiểu thư nghe vậy liền hớn hở hẳn lên, Lâm Di lập tức giao hẹn trước, “Nhưng với điều kiện, nếu thêu không đẹp khiến muội bị chê cười thì cũng không được oán ta đấy.”

Trịnh Thất tiểu thư cười hì hì, “Tất nhiên rồi.”

Trịnh Thất tiểu thư vừa dứt lời, Lâm Di chợt thấy trong phòng thoáng cái đã yên tĩnh hẳn đi, bên ngoài vang lên một giọng nam cao rõ, thì ra là Lâm Chính Thanh đang bái kiến lão thái thái nhánh cả.

Chư vị tiểu thư đều chăm chú nhìn qua kẽ màn trúc, thấp thoáng thấy được khuôn mặt thiếu niên anh tuấn. Lâm Phương ngồi trong góc bất giác run rẩy đầu ngón tay, chẳng muốn nhìn nhưng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bóng dáng nọ, bên liên tục văng vẳng câu thầm thì khi nãy của hắn.

Cho sâu cắn chết…

Một câu nói như của trẻ con học đòi dọa dẫm nhưng lại vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đen nhánh phảng phất ý cười song lại thâm trầm như đầm sâu, không hề soi bóng người đối diện. Khi nhìn vào đôi mắt đó, nàng ta như bị đông cứng không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho đối phương vò nắn. Nghĩ tới đây, Lâm Phương lại thấy tóc gáy dựng đứng, tim không ngừng đập thình thịch, quan trọng nhất là muốn đổ mồ hôi mà lại không rịn ra được giọt nào.

Lâm Di vừa âm thầm nhìn thoáng qua Lâm Phương thì chợt bị Tề Tam tiểu thư kéo tay, “Ca ca ta kìa.”

Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt lão thái thái là một chàng trai mặc y phục màu xanh ngọc, mắt sáng mày thanh, cử chỉ đoan chính. Hoàn toàn trái ngược với hai muội muội mình, Tề Nhị gia khá kiệm lời, là một thiếu niên vô cùng lễ phép, trên người không dính chút bụi đất. Lâm Di lập tức nhớ tới lời cha từng nói, móng tay mấy quan văn ở Hàn Lâm viện lúc nào cũng sạch sẽ, cổ áo thẳng thớm, theo chủ nghĩa tự do ngôn luận song khéo ăn khéo nói. Tề Nhị gia học tập ở Quốc Tử giám, về sau thi khoa cử nhất định đạt được công danh, nhờ vào danh tiếng của Tề gia hẳn cũng vào được Hàn Lâm viện.

So mặt ngoài thì Lâm Chính Thanh khéo léo đẩy đưa trong khi Tề Nhị gia hơi nghiêm túc thái quá. Thảo nào đầu môi của đám nữ quyến đều nhắc tới Lâm Chính Thanh nhiều hơn.

Còn Trịnh Thập Cửu thì sao? Lâm Di bỗng nhớ tới vị công tử xuất chúng kia, anh ta dường như là loại người có thể bình thản trong mọi hoàn cảnh, bất kể trên đầu có cuồng phong bão tố ra sao.

Chào hỏi xong, mọi người ở lại trò chuyện thêm một lát mới lục đυ.c cáo từ ra về.

Đưa tiễn khách khứa xong, Trần gia đóng kín cửa lớn, lão thái thái nhánh cả mới hỏi Lâm Phương: “Rốt cuộc cháu đã đi đâu?”

Lâm Phương sợ sệt nhìn thoáng qua Điền thị, “Thật sự… là bị ngã ạ…”

Lão thái thái nhánh cả vẫn nhìn Lâm Phương chằm chằm, đến khi nàng ta không nhịn được phải cúi đầu, “Cháu gái không dám nói bừa.”

Lão thái thái nhánh cả cười lạnh, “Cần ta mời nữ đầu bếp tới đối chứng không? Xem có phải cháu thật sự đến nhà bếp giúp một tay không? Cũng may là ở trong nhà mình, nếu ở ngoài thì đã bôi tro trát trấu lên mặt gia tộc họ Trần rồi.” Lão thái thái nhánh cả vừa nói vừa đặt chùm chuông bạc trong tay lên bàn.

Điền thị nhìn chùm chuông, thấy vẻ mặt của Lâm Phương thì nao núng, “Đây là…”

Lâm Phương ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Di bằng ánh mắt căm hờn.

Lão thái thái nhánh cả khoát tay như muốn xua ruồi, “Không cần tìm cách biện hộ nữa, ta đã cho người điều tra rồi, các thái thái và tiểu thư khác đều nhìn ra được, Lục nha đầu không dám rêu rao nên mới len lén tháo xuống, là ta bảo con bé đưa cho ta.” Vừa nói bà vừa nhìn Điền thị, “Cô phụng dưỡng Phật tổ đã nhiều năm như vậy, có mấy lời nói nghe hay hơn cả ta, cái gì mà không thể trễ nải chuyện giúp chồng dạy con ấy, hôm nay dẫn Lâm Phương về nhà hỏi cho rõ ràng đi.”

Bạch ma ma đứng cạnh đó suýt nữa đã bật cười thành tiếng, Nhị thái thái vừa rồi còn ở trước mặt mọi người nói muốn làm tốt vai trò dâu thảo vợ hiền trước rồi mới chuyên tâm tu dưỡng. Bây giờ lão thái thái nhẹ nhàng dùng câu này đáp trả, xem bà ta còn mặt mũi dám lấy chữ hiếu dồn ép người khác nữa không.