Nhị thái thái Điền thị nghe vậy cũng ngượng ngùng cúi đầu, “Mẹ chồng con bây giờ có chị dâu cả rồi nên không cần con nữa. Tuy theo đuổi Phật lý nhưng con vẫn muốn làm tròn nghĩa vụ dâu thảo và mẹ hiền trước tiên. Mẹ chồng dĩ nhiên phải tận hiếu, nhưng lão thái thái nhánh cả cũng là trưởng bối, ai lại phân biệt rạch ròi như thế. Chăm sóc cho lão thái thái nhánh cả khỏe mạnh lại rồi con trở về phụng dưỡng mẹ chồng cũng được.”
Lời lẽ đường hoàng như vậy, nói ra liền chiếm được cảm tình của mọi người. Lão thái thái nhánh cả cười đến mức khóe mắt hằn sâu nếp nhăn, “Nói thế vậy ta cũng không khách sáo khi nhờ vả mấy đứa nữa. Bây giờ có ba nha đầu ở cùng, viện của ta liền náo nhiệt hơn hẳn, ta cũng thấy vui vẻ, nhờ đó mà bệnh cũng đỡ hơn nhiều, mấy đứa không cần lo lắng.”
Lão thái thái nhánh cả giả lơ, lấy mấy người Lâm Uyển làm lá chắn.
Điền thị cũng không vì vậy mà quê, ngược lại còn dịu dàng gật đầu, “Nếu lão thái thái thấy người không khỏe thì cứ nói, con nhất định sẽ tới phụng dưỡng.”
Cái này gọi là lòng hiếu thảo không thích cũng phải nhận.
Lão thái thái bất giác nhớ tới tiền triều có một người nổi tiếng hiểu thảo, cha qua đời nên người mẹ đau buồn không chịu ăn uống, người nọ liền quỳ trong sân, tuyệt thực theo người mẹ. Chiêu này của Điền thị cũng không khác mấy so với vị đó, Nhị lão thái thái Đổng thị cũng coi như là tích đủ phúc mới có thể lấy về một người con dâu như vậy.
Lâm Đại thái thái lúng túng cúi đầu, “Nếu so sánh thì chúng ta thẹn chết đi được. Thảo nào Nhị thái thái có thể làm cư sĩ mà chúng ta thì không.”
“Phải đấy.” Lang trung* thái thái cũng phụ họa nói theo: “Nhị thái thái đúng là đại diện của Bồ Tát, được ông trời phái xuống.”
(*) Nguyên chức Lang trung (郎中) là một chức quan được đặt từ thời Tần Trung Quốc chịu trách nhiệm thị vệ. Bắt đầu từ thời Tùy, Lang trung được định là trưởng quan của một ty.
Thế là nữ quyến cả phòng say sưa nhắc lại các hoạt động từ thiện nhiều năm qua của Điền thị.
Mọi người đang kể tới sự kiện Điền thị phát cháo năm ngoái thì một tiểu nha hoàn cuống quýt chạy vào phòng, “Không xong rồi, Tống Đại gia… đang rượt đuổi các vị tiểu thư…”
Cái gì? Tống thái thái đứng bật dậy, mặt xám ngoét, “Huy ca lại gây họa gì rồi?”
Tiểu nha hoàn kia vội thưa: “Không rõ ạ, mấy vị tiểu thư đang vui vẻ cười đùa thì Tống Đại gia đột nhiên xông vào.”
Mấy vị tiểu thư… Mắt mọi người đảo quanh sảnh, cộng cả tiểu thư Trần gia thì vẫn còn bốn năm vị ở ngoài… Tống thái thái nhất thời thấy da đầu tê dại, nếu con trai thật sự mạo phạm vị thiên kim kia, bà ta sẽ cáng đáng không nổi.
Nhị thái thái Điền thị, Tống thái thái, Tề Nhị thái thái cuống quýt theo Bạch ma ma ra ngoài xem, bốn người vừa ra khỏi sảnh thì đã thấy từ xa có mấy bóng người hớt hải chạy về phía này.
Tề Nhị thái thái nhanh chóng nhận ra con gái nhà mình cũng có mặt trong đám người.
Các tiểu thư trở về, sau đó đông đảo nha hoàn bà tử cũng lục đυ.c chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống thái thái lo lắng nhất nên rướn cổ lên tìm kiếm con trai mình. Sau lần bệnh nặng, tâm tính của Huy ca liền thay đổi, không tiện để con trai một mình ở tiền viện với khách nam nên Tống thái thái đành dẫn theo bên mình. Bà ta vốn chỉ định nói vài câu rồi cáo từ ra về, ai ngờ mới đó mà Huy ca đã gây họa rồi.
Tề Tam tiểu thư nói: “Chúng con đang chơi ném cầu thì bỗng dưng sau núi giả có người vọt ra, may nhờ có mấy nha hoàn bà tử nhìn thấy trước nên chúng con mới chạy kịp.”
Lâm Uyển thở hổn hển, đứng cạnh đó còn có Lâm Di vẫn chưa hoàn hồn.
Tề Tam tiểu thư nói tiếp: “Tống Đại gia hình như lẩm bẩm liên tục cái gì mà nghe thấy tiếng chuông thì chạy ra bắt.” Vừa nói nàng vừa quay sang nhìn Tề Ngũ tiểu thư và tiểu thư của nhà họ Đổng, “Đúng không?”
Đổng tiểu thư vội vàng gật đầu, “Phải ạ, con cũng nghe thấy được.”
Đằng sau lại truyền đến tiếng xôn xao, Lâm Uyển và Lâm Di cuống quýt nấp sau lưng Điền thị.
Lâm Di vừa cử động, tất cả liền nghe thấy tiếng chuông leng keng, cúi đầu nhìn mới thấy là từ chùm chuông bạc Lục tiểu thư đeo bên hông.
Bạch ma ma ngẩn người, vội hỏi Lâm Di: “Sao Lục tiểu thư lại đeo chùm chuông này?”
Lâm Di ngước lên, “Là Tứ tỷ sáng hôm nay…” Nói tới Lâm Di chợt cảm giác được một ánh mắt sắc bén chĩa thẳng vào mình, quay đầu nhìn liền thấy được là từ Nhị thái thái Điền thị, thế là nàng lập tức nuốt xuống những lời chưa kịp nói.
Như nghe ra được gì đó, Bạch ma ma nhanh chóng giấu ánh mắt vừa lóe lên đi, tiếp lời Lâm Di: “Các tiểu thư không sao thì tốt rồi.” Vừa nói bà vừa nhìn về phía Tống thái thái, “Tâm trí của Tống Đại gia bây giờ như của trẻ con, tất cả mọi người đều hiểu, thái thái không cần căng thẳng quá đâu.”
Như được dỡ đi gánh nặng, Tống thái thái thở phào một hơi, cảm kích nhìn Bạch ma ma.
Điền thị và Tề Nhị thái thái quay sang bảo các tiểu thư: “Các con trở về sảnh trước đi.”
Các tiểu thư vội vàng gật đầu rồi vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa cùng nhau quay về sảnh tiếp khách.
Bấy giờ Điền thị mới chợt nhận ra, “Lâm Phương đâu?”
Mấy người Lâm Uyển đi trước nghe hỏi mới dừng lại, quay sang nhìn nhau.
Lâm Uyển nhỏ giọng đáp: “Tứ muội không ở cùng chúng con.”
Lâm Phương cũng không có mặt ở sảnh.
Mặt Điền thị biến sắc, Tống thái thái cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ, không khí trong sân nhất thời hơi quái dị.
“Nô tỳ lập tức cho người đi tìm Tứ tiểu thư.”
Bạch ma ma quay sang dặn dò hạ nhân bên cạnh rồi theo Tống thái thái và Điền thị đi xem tình hình của Tống Đại gia.
Lâm Di đưa tay sờ chùm chuông bạc bên hông… Lâm Phương có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, nàng dĩ nhiên không ngại vạch trần cô nàng ngay trước mặt mọi người. Nếu cứ âm thầm bỏ qua thì không biết lần sau đối phương còn dùng thủ đoạn âm hiểm nào nữa. Trước giờ không có ý muốn hại người, nhưng để bảo vệ bản thân nàng chẳng thể khoanh tay đứng yên mãi. Nhất là đối với Lâm Phương, thay vì hết lần này đến lần khác chịu phiền nhiễu rồi đau đầu tìm cách đỡ đòn, chi bằng cho nàng ta nếm thử quả đắng của chính mình, như vậy về sau cô nàng cũng tự biết mà khiêm tốn hơn.