Doanh Môn Phục Quý

Chương 36: Cho sâu cắn chết

Lâm Phương vẫn không hề nao núng, “Mấy hôm nay khá hơn nhiều rồi, nghe nói cũng đang ở tiền viện.” Vừa nói vừa nhìn Lâm Di, “Hôm nay khách khứa nhiều, muội phải chú ý một chút đấy.”

Trước mặt người khác Lâm Phương là tỷ tỷ, dạy đời mấy câu thì người làm muội muội cũng chỉ biết lắng nghe. Có điều nữ quyến trong vườn rốt cuộc đều do Lâm Di đứng ra tiếp đãi, Lâm Phương chỉ chọn mấy tiểu thư nhà cao cửa rộng để tới bắt chuyện. Song không lâu sau Lâm Phương liền dính lấy Lâm Tam tiểu thư, chẳng rõ hai người nói chuyện gì thú vị mà Lâm Phương cười khúc khích mãi.

Tề Ngũ tiểu thư bắt đầu trách tỷ tỷ mình: “Tỷ đấy, nhanh mồm nhanh miệng quá đi.”

Tề Tam tiểu thư cười khẩy, “Muội nhìn dáng vẻ hôm nay của Trần Tứ tiểu thư đi, liếc mắt liền biết cô ta đang lấm lét tính toán gì đó rồi.” Vừa nói vừa liếc sang Lâm Di, “Muội cũng phải cẩn thận một chút, ta chắc mẩm vị Tứ tỷ kia của muội cho rằng muội muốn tranh mối làm thân cùng Lâm gia với cô ta.”

Tề Ngũ tiểu thư lập tức xanh mặt, chỉ hận không thể bịt miệng tỷ tỷ nhà mình.

Tề Tam tiểu thư nói tiếp: “Xung quanh cũng chẳng có ai, muội sợ cái gì, hai ta đều thích Lục tiểu thư, dĩ nhiên phải nhắc nhở muội ấy khi cần.”

Tề Ngũ tiểu thư thở dài, ngượng ngùng lẩm bẩm: “Chúng ta dù sao cũng là tiểu thư khuê các, bị người khác biết được thì không hay lắm.”

Tề Tam tiểu thư phì cười, “Muội lúc nào cũng sợ này sợ nọ.” Vừa nói vừa kéo Lâm Di đi sang một bên.

Ba người ngồi trên băng ghế bằng đá trong rừng trúc, Tề Tam tiểu thư đưa mắt nhìn rừng trúc xung quanh mình một lượt, “Giống trúc này đẹp thật, nhìn thích mắt hơn loại trúc tía ở nhà chúng ta.”

Lâm Di cười nói: “Đây là trúc vạn thọ, nếu tỷ thích thì có thể bảo người đào vài gốc về trồng thử.”

(*) Trúc vạn thọ: Loại trúc thân mảnh dẻ, thường được bó lại làm kiểng.

Tề Tam tiểu thư xoa tay, “Thế thì không còn gì bằng.”

Chỉ một thoáng sau khi thay đổi đề tài ba người đã thân mật hơn rất nhiều, Tề Tam tiểu thư trực tiếp dốc hết những gì muốn nói ban nãy ra: “Đại gia nhà họ Lâm đúng là không tệ, có điều Lâm Đại thái thái lại không phải là kiểu người dễ sống chung. Ai thèm thì gả chứ bọn tỷ chỉ ước tránh nhà đó càng xa càng tốt, mỗi lần mở tiệc đều lôi kéo bọn tỷ tới làm bình phong đều rất mệt.”

Tề Tam tiểu thư nói không hề sai, các đại gia tộc chọn con dâu thường tổ chức hội họp mời các tiểu thư của thân bằng hảo hữu tới, thật sự chú ý cũng chỉ có một hai người, còn lại đều mời tới cho có lệ mà thôi.

“Ta biết lòng muội muội trong sáng nên có mấy lời thật sự không muốn gạt muội. Lâm Đại thái thái từ trước tới nay nổi tiếng độc đoán, trong mắt không chứa được người ngoài. Ta kể một chuyện muội muội nghe sẽ hiểu liền, lúc còn trẻ Lâm lão gia cũng muốn thử nếm mùi ong bướm, song sau lần Lâm Đại thái thái ôm con trai treo cổ tự vẫn thì liền chừa.”

Lâm Di kinh ngạc, ôm con treo cổ tự vẫn? Chuyện như vậy mà Lâm Đại thái thái cũng nghĩ ra được?

“Đứa con trong lời tỷ là nói Đại lang của nhà họ Lâm sao?”

Tề Tam tiểu thư đáp: “Ừ, chính là Lâm Đại lang đấy.”

Ngay cả con trai ruột cũng có thể lợi dụng, Lâm Đại thái thái quả thật không từ thủ đoạn nào. Lâm Di chợt nhớ tới dáng vẻ của Lâm Chính Thanh đêm tân hôn ở kiếp trước, tai nghe mắt thấy toàn bộ thủ đoạn của mẫu thân từ nhỏ, tính ra hắn còn hơn cả mẹ mình một bậc. Lâm gia quả thật là đầm hùm hang sói, vậy mà vẫn có nhiều khuê tú muốn gả vào đó.

Ba người ngồi nói chuyện một lát thì Linh Lung tươi cười tới tìm Lâm Di, “Trịnh Thất tiểu thư đang tìm khắp vườn để kiếm tiểu thư đấy ạ.”



Nhiều thiếu nữ ở cùng với nhau như vậy dĩ nhiên không hề dễ làm tất cả hài lòng, thi làm thơ, nhảy ô quan, xướng khúc… đủ loại trò chơi khiến Lâm Uyển, Lâm Phương và Lâm Di bận túi bụi.

Lâm Phương kiếm cớ sai tiểu nha hoàn đi lấy hộp pháo rồi dẫn Minh Anh luồn ra khỏi cổng nguyệt lượng, trốn đến nấp sau lưng ngọn núi giả.

Lâm Phương nóng nảy hỏi: “Chuẩn bị tốt cả rồi đúng không?”

Minh Anh e dè gật đầu, “Làm vậy có ổn không tiểu thư?”

Lâm Phương nhíu mày, “Có gì không ổn chứ? Nhánh cả ít người nên hành sự mới dễ dàng, ngươi có dặn tên đó trốn kỹ không?”

Minh Anh vẫn không ngừng run rẩy, “Nô tỳ khó khăn lắm mới kiếm được cớ xua hai bà tử của Tống gia đi, sau đó liền bảo với Tống Đại gia rằng muốn chơi trò đuổi bắt.”

Hai bà tử kia phải hầu hạ cậu con trai lớn bị ngốc của Tống gia hằng ngày dĩ nhiên đã chán nản từ lâu, hiếm hoi lắm mới được thư thả một chút nên không thể bỏ qua cơ hội. Chưa kể nữ tiên sinh mà nhánh cả mời tới thật sự khá giỏi, mọi người ai cũng vây quanh lắng nghe xướng khúc. Bà tử trông chừng đã đi, chỉ còn một tiểu nha hoàn liền vô cùng dễ xử, Minh Anh sai người bưng trà bánh tới, tiểu nha hoàn bị đồ ăn hấp dẫn liền chạy đi ăn, nàng nhân cơ hội đó dỗ ngọt Tống Đại gia.

Người Tống gia từng nói Tống Đại gia thích nhất là cho người hầu chơi trò này với mình.

“Đã miêu tả kỹ càng y phục của Lục nha đầu cho hắn nghe rồi chứ?”

Minh Anh gật đầu, “Tuy hôm nay trong phủ cũng có tiểu thư nhà khác mặc đồ lụa màu xanh, nhưng không ai đeo tua rua đỏ bên hông cả, chưa kể lúc sáng tiểu thư còn tặng một chùm chuông bạc cho Lục tiểu thư nữa.”

Lâm Phương che miệng cười khẽ, đeo chùm chuông kia đi lại sẽ phát ra tiếng “leng keng” vui tai, cũng chính là tín hiệu cho tên ngốc kia chạy tới bắt.

Bị phái nam xa lạ ôm sẽ mất hết thể diện, xem Lâm gia còn muốn con nhỏ đó nữa không.

Quan trọng nhất là khi chỗ con nhỏ đó rùm beng lên, bên này nàng ta phải làm tốt chuyện của mình.

Lâm Phương chỉnh lại y phục, còn quay một vòng cho Minh Anh kiểm tra xem có chỗ nào bất ổn không.

Minh Anh không dám qua loa, dĩ nhiên xem xét tới lui mấy lượt hộ Lâm Phương, sau đó hai chủ tớ mới chia nhau đi làm việc.

Lâm Phương đi thẳng ao sen ở phía Nam viện, phía Bắc viện là sân vườn trồng nhiều hoa thơm cỏ lạ, còn có cả Quần Phương đình nên thích hợp để nữ quyến làm nơi tụ tập chơi đùa, trong khi phía Nam viện là một hồ sen bát ngát. Giữa Hè nắng nóng không hợp chèo thuyền hái sen nên chỉ có phái nam rảnh rỗi mới tới đây đi dạo. Lâm Phương đã cho người trông chừng Lâm Đại lang ở tiền viện, chỉ cần hắn đi về phía Nam viện thì nàng ta sẽ tranh thủ được thời cơ.

Nàng ta không tin Lâm Đại lang nhìn thấy nàng ta rồi mà vẫn còn muốn con nhỏ nhà quê kia.

Quả nhiên không sai. Lâm Đại lang thích ở một mình, nàng bảo tiểu nha hoàn đánh tiếng trước rằng “Phía Nam viện có chỗ nghỉ ngơi.” Chỉ là một câu bâng quơ, người khác có biết cũng chẳng hề gì.

Tâm trạng càng lúc càng khoan khái, Lâm Phương dè dặt bước đi trên bậc thềm bằng đá trắng, yểu điệu dùng đầu ngón tay nhấc mép váy, dạo cảnh với dáng vẻ lả lướt nhất có thể, khẽ nheo mắt nhìn qua cầu đến bờ hồ đối diện rồi ngước lên nhìn rặng liễu xanh mướt nhú nhụy hoa. Từng bước một, mỗi bước đều vô cùng khẽ khàng, giày thêu có khảm ngọc, va chạm với bậc thềm phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo. Không cần nói nàng ta cũng biết dáng vẻ bây giờ của mình thanh thoát động lòng người đến mức nào, nếu lúc này người nọ xuất hiện, nàng ta sẽ ra vẻ bối rối như nai con bị bất ngờ…

Lâm Phương còn đang tính toán thì trước mắt chợt xuất hiện một cái bóng màu xanh ngọc. Mắt sáng như sao, vẻ mặt thong dong, hai phiến môi mỏng hơi mím, người nọ nhìn nàng ta bằng ánh mắt vừa kỳ quái vừa kinh ngạc.

Lần đầu tiên một mình đối diện với phái nam xa lạ dĩ nhiên không tránh được sự kinh hoảng, tim Lâm Phương nhảy lên tận họng. Trong vườn chợt loáng thoáng truyền tới tiếng gọi “Đại gia… Đại gia…”, Lâm Phương bấy giờ mới bừng tỉnh, lập tức quay người, hoảng hốt định bỏ chạy.

Vốn đứng rất gần mép hồ, vừa quay người Lâm Phương liền hụt chân, mới chới với chuẩn bị rơi thẳng xuống hồ thì cổ tay nàng ta chợt bị nắm kéo lại.

Bất ngờ bị nắm tay, Lâm Phương yểu điệu kêu lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại. Mẫu thân muốn dựa vào Huệ Hòa Quận chúa chọn cho nàng ta một nhà tốt hơn, nhưng nàng ta đã thích Lâm Đại lang mất rồi.

Sau khi đứng vững lại nàng ta nên chỉnh lại trang phục tạ ơn Lâm Đại lang…

Lâm Phương còn đang suy nghĩ thì trên trán chợt hơi ngưa ngứa. Chẳng nhẽ Lâm Đại lang lại to gan đến mức này…

Song sau khi nhìn rõ thứ trên trán mình, Lâm Phương lập tức hối hận…

Lâm Chính Thanh khẽ nhếch môi, cúi đầu nhìn nửa con giun đang uốn éo trên trán Lâm Phương, “Sau này đừng bày trò rơi xuống nước trước mặt ta, ta ghét nhất là bị người khác tính kế.”

Đầu óc sớm đã trống rỗng, Lâm Phương chỉ còn biết hoảng loạn gật đầu.

Nụ cười trên môi Lâm Chính Thanh trở nên rõ ràng hơn, con ngươi ánh lên bóng loáng như trân châu đen, “Không được nói cho người khác biết đã nhìn thấy ta ở đây, bằng không lần sau gặp ta sẽ cho sâu cắn chết cô.”

Nước mắt đã tràn ra, Lâm Phương muốn đưa tay phủi con giun trên trán thì lại bị túm chặt không thể động đậy, chỉ biết giương mắt nhìn với ý cầu xin. Lâm Chính Thanh nhón con giun kia lên, con vật giãy giụa mấy cái rồi rơi thẳng lên môi Lâm Phương, khiến nàng ta xây xẩm mặt mày, nhất thời không thở nổi.

Lâm Chính Thanh bất giác thở dài một tiếng. Có gan chạy tới gặp gỡ phái nam lạ mặt mà lại đi sợ một con giun. Nghĩ tới đây hắn không nhịn được cười lạnh, nếu để chuyện chung thân bị một người đàn bà và một con ranh tính kế, hắn sẽ cảm thấy như vừa bị rơi vào hố phân, buồn nôn không thể tả.

Lâm Chính Thanh dùng mũi chân đá đá thân hình nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã ngất xỉu rồi. Cũng may nô tỳ của Trần gia luôn làm việc tận tụy, ven đường rất ít cát bụi, sẽ chẳng ai phát hiện ra dấu chân lạ. Có điều nếu Trần gia khôn khéo sẽ biết hỏi thăm tiểu thư nhà hắn rồi tìm tới phía Nam viện thôi.

Loại hành động không biết xấu hổ này, bị phát hiện cũng sẽ trách tội bên phía nữ, truyền ra ngoài thì cô nàng này sẽ hết đường gả đi luôn.

Lúc được tiểu nha hoàn tới nhắn nhủ, hắn còn tưởng là Trần Lục tiểu thư muốn gặp gỡ hôn phu tương lai, không ngờ người tới lại là một khuôn mặt khác.

Bất cẩn rơi vào sắp đặt của người khác, chuyện lộ ra ngoài hắn cũng chẳng thu được lợi gì, nên tìm cách ngăn ngừa thì hơn, và biện pháp nhanh và tiện nhất chính là đe dọa.



Sau khi dạo chơi trong vườn thỏa thích, chúng tiểu thư cùng nhau trở lại sảnh tiếp khách, vừa hay người lớn cũng nói chuyện xong.

Nói hết chuyện nhà, mọi người bắt đầu chuyển sang lo lắng cho sức khỏe của lão thái thái nhánh cả.

Đúng lúc Nhị thái thái Điền thị bưng một bát thuốc đen như mực vào, hầu hạ lão thái thái nhánh cả uống hết.

Lâm Đại thái thái nói: “Cũng may có Nhị thái thái ở đây.”

Lão thái thái nhánh cả súc miệng cho sạch rồi đưa tay cầm lấy chuỗi hạt, “Người đã già chỉ biết phiền con cháu thôi.”

Chúng phu nhân và thái thái đều cười, Tống thái thái lên tiếng: “Lão thái thái nói gì vậy, người ta đều nói trong nhà có người già như có bảo vật đấy.”

Lão thái thái nhánh cả cười nói: “Các cô chỉ biết nói ngọt dỗ bà già này thôi.”

Nhị thái thái Điền thị lẳng lặng đưa tay lau khóe mắt, “Đã lâu chưa thấy lão thái thái vui vẻ như vậy.”

Lão thái thái nhánh cả chỉ cười, không nói gì.

Lâm Đại thái thái nói: “Người già thường thích cảnh con cháu quây quần đông vui…” Nói tới đây Lâm Đại thái thái liền ý thức được mình lỡ lời, nhất thời ngượng đỏ mặt. Nhánh cả Trần gia ít con cái nối dõi tông đường, chỉ có một đứa con trai lại mất sớm, làm gì có thể chứng kiến cảnh con cháu quây quần đông vui nữa.

Mọi người nghĩ tới đây đều tỏ ra buồn bã.

Nhị thái thái Điền thị khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nở nụ cười hiền lành, “Tôi cũng muốn dọn qua đây ở cùng mà chỉ sợ lão thái thái không muốn thấy mặt tôi mỗi ngày ấy chứ.”